,Điều kiện chữa trị ở cổ đại rất kém, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, lại không có mấy thuốc kháng sinh như Penicilin hay là thuốc kháng viêm, đại phu lại càng không biết làm sạch khâu vết thương, bình thường đều chữa trị bằng cách châm cứu và uống thuốc thì sao có thể chữa khỏi được chứ.
Đừng coi thường vết thương nho nhỏ như trúng tên, ở thời xưa đã cướp đi rất nhiều mạng của các tướng sĩ.
Đến cả Hán cao tổ Lưu Bang, Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa ở thời xưa đều chết vì trúng tên, nói chi là người bình thường.
Trong hệ thống điều trị của nàng có các loại thuốc, còn có túi máu và các loại dao phẫu thuật, nếu như nàng ra mặt thì Mạch Lan có khi còn có khả năng cứu.
Nhưng vừa nghĩ đến Mạch Lan là đệ đệ của Mạch Liên thì nàng lại không muốn cứu hắn ta nữa.
Nàng vẫn chưa quên khi nàng bị đánh, Mạch Liên đứng bên cạnh giám sát.
Nhưng cứ nghĩ đến đây là một mạng người thì trong lòng của nàng lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Nàng là bác sĩ, trời sinh là đã mang sứ mệnh cứu người rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy chết mà không cứu cả. Vừa thấy người bị bệnh thì nàng lại muốn chữa khỏi cho người ta, nếu không thì lương tâm của nàng sẽ không yên ổn.
Nghĩ đến đây, nàng nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, em đỡ ta dậy, ta muốn đi xem Mạch Lan một chút.”
“Nương nương, vương gia hạ lệnh cấm túc với người, không cho phép người ra khỏi Phi Nguyệt Các, nếu như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172249/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.