“Tiến cung?” Sở Khuynh Nguyệt nao nao.
Cung Dạ Tuyệt cũng không trả lời, chỉ nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩ lại tin tức thám tử đã hồi báo lại, thân hình cao to của Cung Dạ Tuyệt chậm rãi tản ra vẻ lạnh lùng lãnh khốc.
Hắn híp mắt lại, đáy mắt loé ra vài tia sáng không nhìn rõ.
Cũng cùng lúc đó, ở một nơi khác, Cung Thiên La8ng chán nản ngồi dựa vào một bên.
“Phế vật! Ngươi là phế vật!” Hắn tức giận vỗ thẳng xuống ghế tựa.
“Vương gia… Không phải do thuộc hạ vô năng… Mà là… Là…” Hắc y nhân kia ôm ngực, ấp úng, thật lâu vẫn nói không nên lời.
“Là cái gì?” Cung Thiên Lăng cắn răng, ngẩng đầu, trong đôi mắt như chim ưng, toàn là hàn ý:”Ngươi tốt nhất tìm một lý do cho thích hợp.”
“Vương gia… Cung Dạ Tuyệt căn bản không phải phế vật a! Thực lực của hắn đã đạt đến Vũ Giai ngũ cấp, thuộc hạ… Thuộc hạ căn bản không phải là đối thủ của hắn a.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiếng nói của Cung Thiên Lăng chợt nâng lên cao.”
“Hắn… Hắn đã đạt đến Vũ Giai ngũ cấp…” Còn không chờ hắn nói xong, chỉ nghe một tiếng nổ, toàn bộ cơ thể hắc y nhân bị đánh bay ra xa.
Hắc y nhân này, là người tối hôm qua có ý đồ tập kích Cung Dạ Tuyệt…
Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến. Hắc y nhân rốt cục không chịu nổi nữa, trực tiếp bị đánh hôn mê…
Mà Cung Thiên Lăng, cả mặt đều xanh mét, xụi lơ dựa vào ghế tựa.
“Làm sao có thể chứ? Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575213/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.