Cẩm Nhi nghe vậy, kinh ngạc trong mắt càn thêm sâu:”Cô gia thật lợi hại.”
“Đúng vậy.” Ám Ảnh có chút tự hào gật đầu.
Chủ tử nhà hắn tất nhiên phải lợi hại rồi.
Bất quá, người có thể khiến cho chủ tử nhà hắn tự tay giết người, thì càng lợi hại hơn.
“Được rồi, đừng lên mặt, lợi hại hay không cũng không phải là ngươi. Ta hỏi ngươi, còn bao lâu nữa mới có thể đến Tây Trạch a? Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi.”
“Tây Trạch a, sắp rồi, chạy thêm hai canh giờ nữa, hẳn là sẽ đến.” Ám Ảnh nhìn sắc trời, trả lời.
Quay đầu, hắn lại liếc mắt nhìn Cẩm Nhi, nhẹ lắc đầu.
Hắn đột nhiên phát hiện, tiểu nha đầu này, hình như có chút không hiểu phong tình*(lãng mạn)…
Bên trong xe ngựa, Cung Dạ Tuyệt nâng đầu chân mày, nhìn Sở Khuynh Nguyệt đang nhắm hờ đôi mắt:”Như thế nào? Vi phu làm việc có khiến nương tử hài lòng?”
Sở Khuynh Nguyệt cũng không mở mắt ra, hừ nhẹ:”Nếu như khi nào rãnh rỗi ngươi tìm một ít ngà voi mang đến, ta sẽ càng thêm hài lòng.”
“Ngà voi? Nếu như ngươi thích, ta liền đi tìm cho ngươi trăm cái ngàn cái.”
Cung Dạ Tuyệt nói xong, Sở Khuynh Nguyệt đang dựa vào một bên.
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở mắt ra:”Qủa nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi…”
…
Sắc trời, dần dần ảm đạm.
Bọn họ cuối cùng vẫn trước lúc trời tối, chạy đến Tuyệt Vương phủ.
Cung Dạ Tuyệt, nhị hoàng tử Tây Trạch, người ta nói lão hoàng đế đối với mẫu phi của Cung Dạ Tuyệt cực kỳ sủng ái, nên đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575202/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.