“Chuyện này, có cần bẩm báo lại với môn chủ hay không?”
“Không cần.” Khoé môi Thẩm Nhạn Bạch nhếch lên, nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn hơi híp mắt, nhìn nử tử lạnh nhạt bước đi bên dưới, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng, cùng với trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn bất đồng*(khác nhau).
Trong không khí, mùi máu tươi vẫn còn thoang thoảng.
Cẩm Nhi nhìn An Tuyết Cầm ngã trong vũng máu, ngây ngốc sững sờ một lát.
“Sợ?” Đã nhận ra khác thường của Cẩm Nhi, Sở Khuynh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt nàng, tràn đầy sự thờ ơ lạnh nhạt.
Cảm xúc trong mắt Cẩm Nhi cấp tốc biến hoá.
Dại ra, kinh sợ, kinh ngạc, ảo não…
Đột nhiên, vẻ mặt của nàng, khôi phục lại bình thường.
Cúi đầu:”Không, Cẩm Nhi không sợ, tiểu thư vĩnh viễn là tiểu thư của Cẩm Nhi, mặc kệ người là ai.”
“Nhớ kỹ, trên đời này, nếu như không muốn bị người khi dễ, chỉ có một cách duy nhất là làm cho bản thân trở nên càng mạnh hơn! Cá lớn nuốt cá bé, hoặc là mạnh, hoặc là… Chết!!!” Khi nói chuyện, Sở Khuynh Nuyệt hơi híp mắt, nhìn về phía xa xôi, trong mắt không biết có gì đó đang chảy theo dòng…
Cẩm Nhi giật mình, thật lâu, cũng không nói gì.
….
Ngoại ô kinh đô.
Thời gian giữ trưa, mặt trời chói chang xuyên qua cành lá, phóng xuống vô số tia sáng.
Sở Khuynh Nguyệt cùng Cẩm Nhi chậm rãi đi trên đường.
Bất chợt, bước chân của Sở Khuynh Nguyệt nặng hơn một chút, giờ khắc này, trong đôi mắt phượng của nàng hiện lên sát khí nghiêm nghị.
“Đi ra!”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575173/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.