Một chưởng này, đánh cho An Tuyết Cầm choáng váng.
Một lát sau, nàng ta mới phục hồi lại tinh thần.
Hai mắt trợn tròn:”Ả tiện nhân này, cái thứ xấu xí, lại dám đánh ta…” (nàng này có một chữ dám nói suốt).
Âm thanh xung quanh, đình chỉ im bặt.
Sau đó liền thấy miệng của An Tuyết Cầm ngậm lại, muốn nói tiếp, nhưng lại không thể nào lên tiếng được.
Lúc này, trong mắt của nàng thoáng hiện lại cảnh trên đường cái cách đây một tháng, là cảnh tượng lúc trước bị Sở Khuynh Nguyệt đánh bầm dập.
Mắt trừng thật to, trên mặt An Tuyết Cầm tràn đầy sợ hãi, càng thêm ngưng trọng.
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt lấp lánh hàn ý, nàng nâng lên khoé môi:”Xem ra một cái tát còn chưa đủ, một khi đã như vậy, ta đây sẽ tiếp tục thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi!”
“Chát chát chat bốp bốp---“ Âm thanh thanh thuý liên tiếp vang lên, bàn tay liên tiếp lướt qua trên mặt An Tuyết Cầm.
Thu tay, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh nhìn An Tuyết Cầm đã bị nàng đánh như đầu heo, nhẹ lắc đầu:”Người bình thường, ta còn chưa có dạy dỗ như vậy, xem ra là ngươi rất may mắn a!”
Thu Cúc mới từ trên đất đứng dậy, đã thấy An Tuyết Cầm bị đánh sưng hết cả mặt, chân liền mềm nhũn, lại tiếp tục ngã quỵ xuống.
Giờ phút này, xung quanh, im ắng lạ thường, giống như ngay cả không khí cũng đều rất yên lặng. Ai cũng không dám lên tiếng nói thêm lời nào.
Sở Khuynh Nguyệt là cao thủ Vũ giai ngũ cấp đó, bọn họ ăn nói huyên thuyên cũng thôi đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575172/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.