Lúc này, trước mắt hắn, làm gì còn có người?
Ánh sáng trắng dần tản đi, nơi va chạm kia, để lại một cái lỗ thủng thật to, đủ để thấy nơi này vừa rồi va chạm rất mãnh liệt.
Sở Dịch hồi tưởng lại tình cảnh mới vừa rồi đã xảy ra, sắc mặt trắng bệch!
Màu tím!!!
Không sai, chính là máu tím!
Vũ Giai thất cấo, là ai, có thể đạt đến trình độ như vậy?
Ở khắp Phong Lạc, thậm chí là khắp đại lục, người đạt tới Vũ Giai thất cấp, căn bản không vượt quá năm người!
Sở Khuynh Nguyệt này, có thể quen biết được cao thủ như vậy!
Sở Dịch liên tục lui về phía sau, phút chốc, ngực nổi lên một trận đau nhức. Chợt, từ trong miệng của hắn, phun ra một ngụm máu tươi.
Nghĩ đến để cho cái mầm hoạ có thể tuỳ thời nguy hại Tướng quân phủ thoát đi, hắn trừng lớn mắt, khoé mắt toát ra nham hiểm---
“Sở Khuynh Nguyệt, bản tướng quân nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
----
Non xanh nước biếc, Sở Khuynh Nguyệt tựa vào một bên, nhìn nam tử mặc hắc bào trước mắt.
Dưới ánh mặt trời, mặt nạ của nam tử, loé ra ánh sáng bạc.
“Nữ nhân ngu ngốc, ngươi thật đùng là rất to gan, ngươi không biết thực lực của Sở Dịch cao hơn ngươi sao?” Cung Dạ Tuyệt đứng ở bên cạnh, nhìn Sở Khuynh Nguyệt tuỳ ý dựa vào một bên, giận dữ rống thành tiếng.
“Sợ cái gì? Lão già kia, không làm gì được ta, hơn nữa… Không phải là còn có tên thích nghe lén chuyện người khác là ngươi ở bên cạnh sao?”
“Ngươi biết?” Cung Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575164/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.