Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sa lon bằng da thật không nói một câu,trong tròng mắt lạnh lùng nở rộ ánh sáng lạnh ngàn năm!
“Mười mấy người,mười mấy đôi mắt lại để một cô gái chạy mất!” Thanhâm bực bội,ngọn lửa dâng trào cuồn cuộn trong lòng ngực,hắn nói xong câu đó thì không nói nữa.
Nhưng hắn càng không nói mọi người càng nơm nớp lo sợ,có cảm giác đè nén khó chịu.
Thanh Phong Tuấn rõ ràng đang tức giận ngập trời,nhân lúc cơn nổigiận còn chưa ập đến Diệp Vị Ương,tiểu Ngân không thể không đứng dậykhuyên can.
“Đại ca,chuyện ngày hôm nay là lỗi của em,em không xử lý thỏa đángsắp xếp mọi người bảo vệ biệt thự.” Hắn đứng ra tự nhận mình sai.
Thanh Phong Tuấn kinh ngạc nhìn hắn,tiểu Ngân tính tình hắn vô cùnghiểu,thay vì nói hắn lãnh đạm không bằng nói hắn lạnh lùng,trừ Tâm nhađầu ra không có bất kỳ người ngào có thể làm hắn chú ý,bởi vì cậu ta làngười bạn hắn tín nghiệm nhất,không sợ có ngày y phản bộ hắn. Nhưng. . . . . . Nhưng bây giờ hắn lại có thể vì Diệp Vị Ương mà phá vỡ nguyên tắc trước sau như một! Hắn lại chủ động đứng ra gánh chịu tất cả sai lầm!
“A,tiểu Ngân,cậu nói thử xem cậu sai chỗ nào? Chuyện này có liênquan gì đến cậu? Tôi nhớ trước ba ngày cử hàng hôn lễ cậu đã không cómặt ở biệt thự. Cậu như vậy. . . . . .” chỉ làm tôi tức giận hơn thôi!Chỉ làm tôi cảm thấy cậu quan tâm quá mức Diệp Vị Ương ! Câu nói kế tiếp Thanh Phong Tuấn không nói ra nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222814/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.