Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
Thì ra trong lúc vô tình hắn đã muốn nhiều hơn.
“Đau không?” Thanh Phong Tuấn nhìn chằm chằm những vết thương đáng sợ trên cánh tay trắng nõn của cô lộ ra khỏi chăn. Toàn thân cô đều bịthương,để tránh vết thương vị nhiễm trùng,Thanh Phong Tuấn dán lên đónhững miếng băng gạc bác sĩ cho,trên người cô cái gì cũng không có mặc.
“…..Không đau!” DIệp Vị Ương cũng không biết vì sao lại trả lời nhưvậy,rõ ràng đau muốn chết nhưng vừa ký hợp đồng “Nhục nước mất chủquyền” ,đứng trước mặt cô vừa là đại ân nhân cũng là đại ác nhân,tâmtình có chút phức tạp thân thể cũng không còn quan trọng nữa rồi. DiệpVị Ương cau mày thật sâu,trong lòng có chút rối rắm,sợ trái tim mình bất giác thay đổi nhưng lại không nghĩ ra sao bản thân lại lo lắng…..
“Nếu như em nghe lời tôi ở lại đây không rời đi cùng tiểu Ngân thì sẽ không phải chịu bị thương như thế này!” Thanh Phong Tuấn dịu dàng nóimà cơ thể hắn đã dựa lại gần cô hơn,gần đến mức lúc hắn nói chuyện hơithở nóng rực cũng có thể phả lên gương mặt cô.
Tim tự nhiên đập nhanh lên…………..
Thanh Phong Tuấn đem hợp đồng bỏ qua một bên, sau đó tay hắn ôm lấytấm voan mỏng hai bên người cô,cô không tự chủ ngữa người ra sau.
Nhưng Diệp Vị Ương không dám làm động tác quá lớn sợ chạm phải vếtthương. Cả người cô bị buộc phải dựa vào đầu giường mềm mại, cũng khôngthể dộng đậy nữa.
Thanh Phong Tuấn tựa hồ như sớm đoán được cô sẽ có thái độ này,vừa che chở không để cô động phải vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222739/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.