Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
“Toàn thân em bị thương không tiện cử động,hiện tại phải để anh đútem ăn thôi. Món nợ lần trước của em sau này sẽ trả.Để tranh như Lầntrước anh không bảo em ký hợp đồng thoáng cái em đã chạy,lần này ký tênrõ ràng lên hợp đồng anh tuyệt đối có quyền quản lý em, để tránh lại một lần nữa người giúp việc chưa tới tay lại bay.” Thanh Phong Tuấn mặtkhông đổi sắc nói.
Cậc chậc,đây là lời người bình thường nói sao? Quả nhiên là gianthương! Quả nhiên là quá phúc hắc! Quả nhiên từ trước đến giờ chưa từnglàm ăn thua lỗ! Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn dịu dàng,cảm thấy hắn tốtbụng,cảm thấy tính tình hắn rất tốt,nhất định là ảo giác của cô rồi!
“Mắt em trợn lớn nhìn chằm chằm tôi vậy làm gì? Ăn no rồi? Có hơi sức rồi hả? Vết thương hết đau?” Thanh Phong Tuấn biết rõ còn cố hỏi, khóemiệng khẽ nhếch độ cong nhỏ.
Hỏi thì hỏi như vậy thôi nhưng động tác trên tay hắn vẫn không ngừng,còn đưa cháo thổi nguội đưa đến môi Diệp Vị Ương.
Diệp Vị Ương nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của hắn,giận cũng đã giận đủ rồi,mím môi, trừng mắt,không muốn ăn.
Thực ra thì cô không biết Thanh Phong Tuấn cố ý trêu tức cô bởi vìsắc mặt cô quá sức tái nhợt không chút hồng hào,không có chút sức sốngkhiến hắn rất lo lắng,cho nên hắn cố ý nói đùa với cô,nhờ vậy sắc mặtcủa cô đã khá hơn nhiều.
Thấy cô không ăn,hắn lại nửa dụ nữa dỗ nói ” Ăn thêm một chút nữa,ăn không no làm sao có hơi sức trừng mắt nhìn người khác chứ.”
Thật ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222738/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.