“Duyệt Nhi…” Nam Cung Thần Huân kinh ngạc hô, nhận ra ngữ khí quen thuộc, Nam Cung Thần Huân cao hứng không thôi, dường như Duyệt Nhi lại trở về bên cạnh hắn, Nam Cung Thần Huân ánh mắt khẩn trương nhìn Lam Tử Duyệt, khắc này, hắn muốn ôm Duyệt Nhi vào lòng đến nhường nào, một lần giải hết tương tư chi khổ.
Lam Tử Duyệt không để tâm đến lời nói của Nam Cung Thần Huân, mà nhắm mặt lại, trong lòng thầm nghĩ: “Lam Tử Duyệt, là ngươi đúng không? Lúc này là ngươi đúng không?” Nữ nhân này, cư nhiên dám nuốt lời.
Qua một lúc, trong đầu Lam Tử Duyệt mới xuất hiện âm thanh bi thương yếu ớt: “Xin thứ lỗi, ta từng nói không quấy nhiễu ngươi, nhưng Nam Cung Thần Huân đang gặp nguy hiểm, ta không yên tâm rời đi, ta không yên tâm.”
“Có nguy hiểm, có nguy hiểm gì? Ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ giúp hắn, sao ngươi còn chưa rời đi?” Lam Tử Duyệt quả thật không còn lời nào để nói nữa, Lam Tử Duyệt cư nhiên gạt nàng.
“Nhưng mà ngươi giúp được Thần Huân thì thế nào chứ, ngươi lại không thể quay về bên cạnh chàng, ngươi lúc đó sao không bỏ đi hài tử, tại sao? Nếu ngươi bỏ đi hài nhi, ngươi ắt có thể thay ta quay về bên cạnh Thần Huân, Thần Huân sẽ không cần đau khổ đến thế này, hu hu…” Giọng nói trong đầu của Lam Tử Duyệt mang theo chút trách móc và không can tâm, hơn nữa còn ẩn chứa nỗi thống khổ vô ngàn.
Lam Tử Duyệt nghe xong, trong lòng giận dữ, lão nương nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-bao-mau-than-than-y/1886157/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.