Chương trước
Chương sau
“Hề hề! Đó là đương nhiên, chúng tôi là lam nhan tri kỷ đấy! Đương nhiên chuyện gì cũng có thể nói với nhau, không phân biệt gì.” Niên Bình Sùng vẻ mặt đắc ý, ngưỡng mộ chết ngươi đi, ai bảo ả muội muội kia của ngươi tâm địa không tốt, Lam Dịch Dịch đã kể lại hết mọi chuyện ở khách điếm Bồng Lai cho hắn nghe, nên trong lòng hắn đã xem Mộc Thành Phượng thành kẻ thù rồi.

“Nếu Bình Dương thiếu chủ đã thân với Lam Mân Côi như vậy, vậy không biết có thể nhờ Bình Dương thiếu chủ một việc được không?”  Mộc Thành Phong kiến phùng sáp châm, cũng may Bình Dương thiếu chủ này tâm tư không nhiều, trước giờ có gì nói đấy, hắn vừa lúc cũng cần một thứ gọi là thời cơ này.

“Giúp đỡ? Giúp việc gì?” Niên Bình Sùng ngừng việc trên tay, cảnh giác nhìn Mộc Thành Phong, hắn nhìn giống người tốt lắm sao? Hắn mới không thích giúp người ấy, đặc biệt là những người hắn ghét hắn càng không thích.  “Cũng không phải chuyện khó nhằn gì, nếu như hai người đã thân như vậy thì chuyện này đối với Bình Dương thiếu chủ mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.” Mộc Thành Phong nét mặt xu nịnh lấy lòng.

“Chuyện nhỏ nhặt? Không, Thành Dương thiếu chủ, chuyện liên quan đến nam nhân bà đều là đại sự, việc này, ngươi không cần mở miệng, ta bây giờ có thể trả lời ngươi  , chuyện của ngươi ta giúp không nổi.” Niên Bình Sùng thẳng thắn không cố kỵ, cũng không sợi đắc tội với Mộc Thành Phong, nếu như là chuyện liên quan đến nam nhân bà hắn mới không muốn quản cũng không dám quản, nam nhân bà trước giờ hành sự đều có chừng mực, chuyện nên giúp nàng ấy nhất định không chần chừ, chuyện không nên giúp nàng ấy tuyệt đối không nhúng tay, điều này hắn rõ ai hết, cho dù hắn và nam nhân bà có thân đến mức nào cũng không được, nguyên tắc làm người của nàng ấy hắn còn không hiểu sao.

“Bình Dương thiếu chủ, thật sự không phải chuyện lớn lao gì, chính là muốn nhờ Bình Dương thiếu chủ huynh nói với Lam Mân Côi mấy câu, xem xem có thể nhờ cô ấy giải độc cho muội muội của ta không, Bình Dương thiếu chủ huynh và Lam Mân Côi thân nhau như vậy, chuyện nhỏ này ắt không làm khó được huynh đâu!” Mộc Thành Phong cũng không ngờ Niên Bình Sùng lại cự tuyệt hắn nhanh như vậy.

“Trong mắt ngươi là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt ta của chính là chuyện lớn đấy! Nói gì thì nói sao các ngươi không tự đi mà mời nam nhân bà, thế quái nào lại chạy đến chỗ ta nhờ giúp đỡ?” Niên Bình Sùng tâm trạng bực bội, Mộc Thành Phong còn không phải làm điều dư thừa sao?

“Bình Dương thiếu chủ, giữa ta và Lam Mân Côi có chút ít hiểu lầm, nên muốn nhờ Bình Dương thiếu nói giúp một chút mà thôi.” Mộc Thành Phong nghe khẩu khí của Niên Bình Sùng, cũng không ôm hy vọng gì lớn lao, lần này Niên Bình Sùng không chắc sẽ giúp hắn.

“Chuyện này bổn thiếu chủ ta không dám đảm bảo thành công, phải đợi ta hỏi rõ nguyên do, nếu như hiểu lầm giữa hai người quá sâu, thì bổn thiếu chủ ta xác định không giúp được rồi.” Dọc đường đi này chẳng thấy họ nảy sinh mâu thuẫn gì, chẳng lẽ là lần Mộc Thành Phong mời nam nhân bà về xem bệnh cho Mộc Thành Phượng? Nhưng nam nhân bà cũng đâu nói có điều gì khiến nàng ta mất vui đâu, sao lại kết thù kết oán rồi?

“Vậy phiền Bình Dương thiếu chủ huynh rồi, vậy ta không quấy rầy  huynh giết gà nữa.” Mộc Thành Phong đứng dậy, xem ra, hắn phải quay về khuyên Mộc Thành Phượng đến tạ lỗi với Lam Mân Côi một chuyến rồi.

Nhìn bóng dáng Mộc Thành Phong xa dần, Niên Bình Sùng cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện lớn lao cỡ nào cũng không quan trọng bằng việc giết gà, hắn vẫn là làm xong chuyện này rồi tính tiếp.

Long Thiên Tuyệt trong xe ngựa vẻ mặt ôn nhu ngắm nhìn nét mặt ngọt ngào say giấc của Lam Dịch Dịch, mềm mại lan tỏa trong lòng hắn, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hạnh phúc như bây giờ, trong nháy mắt, hắn dường như đã trở thành người nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, Long Thiên Tuyệt ý cười không ngớt ngẩng nhìn Lam Tử Duyệt ngoài kia, trong lòng một mảng ôn nhu.

“Cha, đừng, đừng bỏ rơi ca ca và Dịch Nhi…” Đột nhiên, Lam Dịch Dịch bắt đầu nói mê, âm thanh không rõ ràng, nhưng Long Thiên Tuyệt lại nghe rõ từng chữ một.

Long Thiên Tuyệt cúi người thủ thỉ bên tai Lam Dịch Dịch: “Dịch Nhi ngoan, ngủ ngoan nào, cha sẽ không rời khỏi Dịch Nhi và Thành Nhi, con đừng lo, ta sẽ ở mãi bên cạnh các con.” Dường như nghe được câu nói của Long Thiên Tuyệt, khóe miệng Lam Dịch Dịch khẽ cong lên, trong mơ cũng nở nụ cười.

Long Thiên Tuyệt ngắm nhìn ý cười bên khóe môi của Lam Dịch Dịch, trong lòng day dứt không thôi, Dịch Nhi, là cha bỏ lỡ hai huynh đệ con sáu năm trời, sau này sẽ không, từ nay về sau, mỗi ngày cha đều sẽ ở bên cạnh các con.

Mây đen trên bầu trời ngày một dày đặc, có vẻ sắp mưa tầm tã, Niên Bình Sùng chỉ còn cách mang canh gà vào trong không gian chỉ hoàn giới của mình tiếp tục hầm.

Lam Tử Duyệt quan sát bầu trời, không phải chứ? Giờ mới vào mai cuối tháng, mưa này không phải cứ vậy mà rơi đi!

Mưa rút xuống, Bắc Sơn và Niên Phúc họ lại bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc.

Nam Cung Thần Huân cũng sai tùy tùng đưa Lam Tử Nhu đi vào nơi khác trú mưa, nhìn thấy Lam Tử Duyệt vẫn một mình ngồi trước trận pháp, chân của Nam Cung Thần Huân cuối cùng vẫn là không nhịn được bước về phía Lam Tử Duyệt, Nam Cung Thần Huân khụy xuống bên cạnh Lam Tử Duyệt, ôn nhu lên tiếng “Duyệt Nhi, quay về nghỉ ngơi đi, nơi này để ta canh giữ là được.” Nam Cung Thần Huân trước mặt Duyệt Nhi không muốn làm vị cửu ngũ chí tôn gì đó, hắn chỉ muốn tiếp xúc nói chuyện bình dị với Duyệt Nhi của hắn.

Lam Tử Duyệt không thấy lạ trước sự xuất hiện của Nam Cung Thần Huân, hơn nữa, nàng thấy hắn và đại ca cùng đi với nhau, trong lòng nàng đều đoán được phần nào, Nam Cung Thần Huân ắt đã biết hết mọi chuyện rồi đi.

“Không cần đâu, ngươi thân mang trọng trách, người phải nghỉ ngơi thật tốt là ngươi mới phải, ta sớm đã quen với cuộc sống như vậy rồi, sẽ không cảm thấy mệt đâu.” Có lẽ là do Lam Tử Duyệt trước quá yêu Nam Cung Thần Huân, cũng có lẽ nàng tôn trọng phần tình yêu sâu đậm giữa hai người họ, tóm lại, mỗi khi đối diện với Nam Cung Thần Huân nàng cũng bất tri bất giác mà trở nên ôn nhu, hành động cử chỉ cũng không còn giống nàng thường ngày.

“Duyệt Nhi, thật xin lỗi, ta lúc đấy đáng lẽ phải phái toàn bộ người đi tìm muội, thật xin lỗi.” Nam Cung Thần Huân ngoài ba từ này không biết phải nói gì nữa.

Không hiểu vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Cung Thần Huân, trong lòng nàng đột nhiên nhói lên.

“Thần Huân, đừng tự trách, không phải lỗi của huynh, không phải tại huynh, muội chưa từng trách huynh.” Lam Tử Duyệt đột nhiên đau lòng nghẹn ngào nói.

Lam Tử Duyệt lập tức che miệng, vừa rồi là thế nào? Sao nàng lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện? Nàng dám khẳng định, lời vừa nãy không phải nàng nói, là Lam Tử Duyệt trước kia, nàng ấy vẫn còn cư ngụ trong thân thể nàng, điều này khiến nàng vô cùng tức giận, nàng ấy từng nói sẽ rời khỏi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.