“Ngươi cũng là một trong số đó, không phải sao?” Có lẽ do thái độ tốt của Lam Tử Duyệt, ngữ khí thân thiện, khiến người đối diện cảm thấy đặc biệt, ngữ khí Song Dực Xà cũng bất giác dịu lại.
“Haha! Ngươi như vậy còn không phải biết rồi còn hỏi sao? Nhưng ta tin vạn sự tùy duyên, không có duyên phận, bất khả cưỡng cầu.” Lam Tử Duyệt tận lực lái theo, chỉ cần Song Dực Xà không tức giận là được, chúng nó đợi ở đây, chỉ vì muốn chờ đợi một chủ nhân phù hợp với mình, nói như vậy, ắt không sai đi!
“Duyên, bản thần ta đợi hơn trăm năm, cũng không đợi được một người hữu duyên, người hữu duyên quá ít.” Ngữ khí Song Dực Xà thoáng đượm ưu thương, chẳng lẽ chúng nó không đợi được một chủ nhân mới sao? nó và Hưu Linh đã đợi ở đây hơn trăm năm, chủ nhân trước kia trước khi chết từng nói, bảo chúng nó cứ đợi đến khi có người hữu duyên đến tìm, đã nhiều năm như vậy, chúng nó từ hy vọng chờ đợi đến vô vọng, người hữu duyên vẫn chưa xuất hiện, người từng xuất hiện cũng là những kẻ rắp tâm* từ trước.
“Trong thế gian phù hoa, vạn sự giai khả cầu, duy độc duyên phận bất khả cầu, mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất.” Nghe ngữ khí mang chút ưu buồn của Song Dực Xà, Lam Tử Duyệt cư nhiên có chút đau lòng, chúng nó quá trung thành, vì một chữ duyên phận kia, cư nhiên có thể bảo hộ hơn trăm năm, nghị lực lớn cỡ nào mới có tiếp tục kiên trì như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-bao-mau-than-than-y/1886115/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.