🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Cung Vân Duật bế nàng lên xe ngựa, An nhi và Dung nhi liền bị hộ vệ khống chế không thể ứng cứu. Ninh Bảo Chiêu chưa kịp hoảng sợ đã bị hắn đè lên ghế, hai bàn tay ấn đặt trên đỉnh đầu, nàng nói lớn.

- Nam Cung Vân Duật, mau thả ta ra. Ngươi có tin ta hét lớn lên cho mọi người biết ngươi cưỡng hiếp nữ nhi nhà lành

Nam Cung Vân Duật cười khẩy, hôn lên xương hàm của nàng

- Vậy nàng hét đi, để xem ai dám dị nghị bổn vương. Ta khuyên nàng tốt nhất để dành sức cho tối nay

Ninh Bảo Chiêu tức nghẹn họng. Bởi Nam Cung Vân Duật là người mà mọi người không ai dám bàn tán sau lưng, bằng không chỉ có chết. Cho dù bây giờ nàng hét rách cổ họng cũng chẳng ai dám cứu nàng. Ninh Bảo Chiêu đẩy mạnh hắn ra, bản thân chui vào một góc cuộn tròn người lại ngồi, ngước đầu nhìn ra cửa sổ. Đến khi về tới vương phủ nàng cũng ngồi lì trên xe ngựa không muốn xuống, Nam Cung Vân Duật tiến lại gần muốn bế nàng vào phủ, Ninh Bảo Chiêu ghét bỏ hất tay hắn ra

- Điện hạ, ta muốn về nhà

Nam Cung Vân Duật dùng lực kìm hai tay của nàng lại, bế nàng đi một mạch vào hậu viện, đặt xuống ghế quý phi. Ninh Bảo Chiêu có vùng vẫy thế nào cũng như miếng thịt trên thớt, mặc hắn Hắn ôm nàng ngồi lên đùi, siết chặt eo nàng

- Thật sự ghét ta đến vậy à ?

Ninh Bảo Chiêu không do dự liền gật đầu, nàng muốn cho hắn biết nàng rất không muốn ở cùng với hắn, hắn chính là cơn ác mộng đáng sợ của nàng. Nam Cung Vân Duật nên chặt đứt suy nghĩ của hắn đi. Nhưng trái ngược với những gì nàng tưởng, Nam Cung Vân Duật vẫn bình thản

- Có ghét cũng phải chịu. Ai bảo nàng làm cho bổn vương yêu thích đến như vậy

- Điện hạ không thể cứ như trước đây, chán ghét ta, lúc nào cũng tránh ta như tránh tà chẳng phải tốt lắm sao ?

- Vậy sao nàng lại không thể như trước, làm cái đuôi nhỏ theo sát ta. Nếu như vậy bổn vương càng hoan nghênh



- Bây giờ ta không thích ngươi nữa, hai chúng ta cứ coi như nước sông không phạm nước giếng có được không.

Vừa dứt lời, ánh mắt Nam Cung Vân Duật hiện lên tia tức giận, hắn nghiến răng siết chặt quai hàm tinh xảo của nàng. Ninh Bảo Chiêu ăn đau liền nhăn mặt, nước mắt muốn tuôn trào. Hắn bị cơn tức giận lấn lướt, không để ý cảm giác của nàng, lên tiếng chất vấn

- Nước sông không phạm nước giếng ? Nàng chọc đến ta, bây giờ muốn rút lui an toàn, nàng nghĩ dễ như vậy sao. Ta không phải là người nàng muốn chọc liền chọc, muốn bỏ liền bỏ

Ninh Bảo Chiêu bị khí thế của hắn làm cho run rẫy, nàng không còn hùng hồn như rồi nữa, thấp giọng hỏi hắn

- Vậy phải như nào ngươi mới buông tha cho ta

Nam Cung Vân Duật bóp chặt quai hàm của nàng, điên cuồng hôn mạnh bạo, bá đạo đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng của nàng, gặm nhấp, cắn mút. Ninh Bảo Chiêu theo bản năng kháng cự sự áp bách của hắn, cảm giác hít thở không thông làm nàng có loại ảo giác sắp bị hắn nuốt chửng. Tuy nhiên, Nam Cung Vân Duật không cho nàng nữa phần trốn tránh, gia tăng tàn nhẫn hôn nàng, thanh âm hôn mút hoan ái vang lên giữa không trung. Ninh Bảo Chiêu cảm thấy bản

thân sắp nghẹt thở đến nơi, khoang miệng của nàng chứa đầy tư vị của hắn, miệng lưỡi bị hôn đến tê đau nhưng vẫn cố nhịn không rơi lệ. Nam Cung Vân Duật thoả mãn buông tha cho nàng, Ninh Bảo Chiêu thở hổn hển giống hệt con cá mắc cạn gặp được nước, xụi lơ nằm gọn trong lòng hắn.

Nàng tức giận ngoảnh mặt đi chỗ khác, Nam Cung Vân Duật chỉ thấy được nửa má trắng mịn như bột mì, mỹ lệ diễm dật, khuôn mày cong cong như yên như hoạ, môi nhỏ anh đào sưng đỏ, còn vương vấn ít nước miếng của hắn, kiều nộn làm hắn yêu thích vô cùng. Tâm trạng vốn đang tức giận của Nam Cung Vân Duật bỗng chốc tan rã, trái tim mềm nhũn dịu dàng sờ khuôn mặt của nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng

- Dù trời có sập bổn vương vĩnh viễn không buông nàng ra

- Ngươi....đúng là tên vô lí. Tránh xa ta ra

Ninh Bảo Chiêu hất cái bàn tay đang mân mê má hồng của nàng ra, đứng dậy đi tới bàn tròn ngồi chống cằm, quay lưng, mặc kệ hắn không thèm quan tâm nữa. Cái tên này nàng nói gãy cả lười nhưng vẫn không đả động gì đến hắn. Nam Cung Vân Duật kêu nha hoàn bưng cơm nước lên, tiến lại ngồi cạnh nàng, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào bát



- Ta bồi nàng dùng cơm

Ninh Bảo Chiêu không cầm đũa lên, hiện giờ cũng chẳng muốn dùng cơm. Nàng ngó nghiêng xung quanh, quay sang hỏi hắn

- Dung nhi và An nhi đầu ?

Nam Cung Vân Duật đút con tôm vào miệng nàng, nói :

- Nàng ăn cơm, ta sẽ thả bọn họ ra

- Ta không muốn ăn, ta không đói

Nam Cung Vân Duật vẫn gắp thịt bỏ vào bát nàng

- Sao Chiêu Chiêu lại lười ăn như vậy, nàng nhìn xem người gầy lại

còn lùn. Nàng đang tuổi lớn, phải ăn mới cao lên được

Ninh Bảo Chiêu bị nói lùn đâm ra tức giận, tự ái. Thằng nhãi này ỷ bản thân cao lớn một mét tám năm, còn dám khinh thường nàng chỉ cao có mét năm, mỗi lần đứng nói chuyện nàng ngước mắt mỏi cả cổ. Biết vậy lúc trước ta miêu tả ngươi là tên lùn gầy xấu xí cho rồi

Nam Cung Vân Duật thấy nàng vẫn không chịu cầm đũa, ghé mặt sát tai nàng cọ nhẹ, ý tứ ám muội :

- Nếu nàng không ăn tối nay ta đút cho nàng ăn thứ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.