Chương trước
Chương sau
Đoàn người từ sáng sớm đã khởi hành, Ninh Bảo Chiêu nhất quyết không đi cùng Nam Cung Vân Duật. Hừ, nàng có bị điên mới vào nơi ăn thịt người đó

Đoàn người đến kinh thành, Ninh Bảo Chiêu tạm biệt Bạch Khả Hân quay vê phủ Vinh quốc công. Hà Lương cũng tạm biệt quay về phủ Vĩnh An hầu. Lúc này chỉ còn lại nàng và Nam Cung Vân Duật, Ninh Bảo Chiêu khẽ liếc hắn

- Điện hạ không định về vương phủ ?

- Ta có chuyện bàn với phụ thân nàng nên tiện đường đưa nàng về nhà

Hắn đã nói thế thì nàng làm sao đuổi hắn đi được nữa, đành lên xe ngựa nhắm mắt ngủ không quan tâm. Nam Cung Vân Duật đúng là có việc gấp nên cưỡi ngựa về phủ Vinh quốc công sớm hơn nàng

Ninh Bảo Chiêu vất vả đi một ngày đường mới về đến phủ Vinh quốc công, nàng vừa về mệt mỏi liền lăn lên giường chợp mắt. Trong đầu tự nhiên suy nghĩ một số chuyện, cũng tại nàng thay đổi hình tượng nhân vật, dừng điên cuồng theo đuổi nam chính nữa nên cốt truyện xảy ra vấn đề, bị chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhưng mà nếu bây giờ nàng làm theo đúng nguyên tác thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao. Ninh Bảo Chiêu suy nghĩ nổ não, cuối cùng nàng quyết định mặc kệ, cột truyện thay đổi thì thay đổi, miễn sao đừng ảnh hưởng đến nàng là được.

Ninh Bảo Chiêu mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Bạch Ngọc Âm vén màn ngọc tiến vào

- Mẫu thân nghe nói con cứu Hàn Vũ Vương ở Giang Nam

Sở dĩ bà biết được việc này là vì Nam Cung Vân Duật có gửi thư báo cho Ninh Dụ Tri biết bản thân gặp nạn ở Giang Nam, may nhờ con gái bà cứu giúp. Ninh Bảo Chiêu lười biếng tựa vào đầu giường, tỉ mỉ kể lại cho mẫu thân nghe

- Chuyện này đúng là tình cờ, Hàn Vũ Vương đi công cán ở Tô Châu, không ngờ lại xuất hiện ở Giang Nam, đúng lúc con đi đường ghé qua con hẻm nên cứu được

- Phụ thân con đang nghị sự cùng Hàn Vũ Vương



Ninh Bảo Chiêu nghe đến Nam Cung Vân Duật còn phiền não mệt mỏi hơn. Hành động của hắn lúc ở Giang Nam làm nàng khó hiểu, chẳng phải hắn ghét nữ phụ lắm sao. Khi nàng xuyên không vào truyện thì cốt truyện bị thay đổi hơn một nửa. Nàng hoàn toàn không biết số phận nhân vật sẽ đi về đâu nữa, cũng không biết bản thân vĩnh viễn kẹt lại trong cuốn tiểu thuyết này hay có thế thoát ra được. Thật mệt mỏi

Bạch Ngọc Âm đến để coi nữ nhân mấy ngày nay xa bà hiện giờ trông như thế nào. Nhìn nàng sắc mặt suy sụp, lo rằng nàng đi đường mệt mỏi cũng không nán lại lâu, dặn dò vài thứ rồi đi ra ngoài để nhi nghỉ ngơi

Ninh Bảo Chiêu đánh một giấc dài một ngày một đêm, mãi đến sáng sớm hôm sau mới lờ đờ thức giấc. Ngủ dậy đúng là khiến tinh thần sảng khoái hẳn ra, hôm nay nàng đã phục hồi sức để đi chơi, ban đầu nàng hẹn Bạch Khả Hân nhưng hôm nay nàng ấy phải đi thăm ngoại tổ mẫu nên không rảnh. Ninh Bảo Chiêu chán nản nhất thời không biết đi cùng ai, ở đây nàng có khá ít bạn bè, nàng đi dạo một mình trên phố thì bắt gặp Doãn Đông Thần. Ninh Bảo Chiêu đứng vẫy tay từ xa, nhiệt tình chào

- Doãn công tử, đã lâu không gặp

Doãn Đông Thần thấy nàng thì vui mừng kích động. Hắn chỉ mới không gặp Ninh Bảo Chiêu có mấy ngày mà nàng đã thay đổi, hắn nhìn thấy còn xinh đẹp yêu kiều hơn lúc chưa đến Giang Nam, Doãn Đông Thần dù nội tâm gào thét nhưng khuôn mặt vẫn lễ nghĩa đáp

- Quận chúa

Ninh Bảo Chiêu thấy người quen mới vui vẻ trở lại, xem ra hôm nay nàng không phải đi chơi một mình. Nàng cong môi tạo thành núm đồng tiền trên má

- Tình cờ thật, huynh định đi đâu đây ?

Doãn Đông Thần nhìn nàng, thật ra hắn cố ý cho thuộc hạ nghe ngóng tin nàng đã về lại kinh thành hay chưa. Cũng cho thuộc hạ báo tin khi nào nàng ra ngoài chơi. Nhưng mà hắn không có ý định dấu nàng

- Không tình cờ, ta cố tình chờ nàng ở đây



Ninh Bảo Chiêu ngạc nhiên, làm sao hắn biết được nàng sẽ đi ra ngoài, hơn nữa đi trên con đường này mà chờ nàng. Doãn Đông Thần bỏ qua nét mặt không thể tin của nàng, nhiệt tình mời nàng vào quán trà hỏi thăm

Nàng đi Giang Nam thế nào ?

Ninh Bảo Chiêu gật đầu, chống cằm hồi tưởng lại phong cảnh ở Giang Nam

- Rất vui, non nước hữu tình, quả là xứng danh đệ nhất mỹ cảnh

Nàng đi Giang Nam, ở kinh thành lại không ai đàn cho ta nghe, làm ta nhớ nhung tiếng đàn không thôi. Không biết nàng có thể giải toả nỗi nhớ này của Doãn mỗ

Ninh Bảo Chiêu bật cười với tài nịnh nọt của hắn, nàng đứng dậy ngồi cạnh đàn tranh

- Cầm nghệ của ta cũng bình thường, nhưng nếu huynh thích, ta sẽ đàn một khúc

Doãn Đông Thần ngồi nghe nàng đàn khúc nhạc, khi nàng đàn xong hắn tiến tới ngồi sát cạnh nàng, hướng dẫn nàng thêm bớt, sửa lại những chỗ cần thiết để khúc nhạc càng thêm hoàn hảo

Ninh Bảo Chiêu tỉ mỉ học hỏi, Doãn Đông Thần đúng là có thiên phú về âm nhạc, nàng thầm mến mộ tài năng của hắn. Sau này phải bái hắn làm sư phụ để chỉ dạy thêm cho nàng.

Ninh Bảo Chiêu học cầm ở Doãn Đông Thần một ngày trời mới tạm biệt đi về.

Vì thời gian không cho phép nên nàng mới kết thúc, nếu không nàng vẫn còn muốn ở lại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.