Nam Cung Vân Duật nhìn thẳng vào cánh môi căng mọng mềm mại của nàng. Hắn hồi tưởng lại tư vị ngọt ngào của hôm qua, cả đêm hắn nhịn rất khổ sở, trằn trọc mãi vẫn chưa thể chợp mắt được. Tiểu yêu tinh này câu hồn hắn mất rồi. Nam Cung Vân Duật nhắm thẳng bờ môi của nàng, lưu luyến hôn lên. Ninh Bảo Chiêu kinh ngạc, muốn vươn tay đẩy mạnh hắn ra nhưng hai cổ tay bị hắn chế trụ, thậm chí cả hai chân đều bị kẹp chặt. Nàng vùng vẫy bao nhiêu thì tên này lại hưởng thụ bấy nhiều. Mãi đến khi nước bọt giao thoa, khuôn miệng nàng chứa đầy hương vị của hắn, mới buông tha cho nàng. Ninh Bảo Chiêu thở hổn hển , khó khăn nói
- Ta cưỡng hôn ngươi, sau đó cho ngươi hôn lại. Coi như hoà đi. Ngươi trả đồ lại cho ta đi
Nam Cung Vân Duật thoả mãn đỡ nàng ngồi dậy, chỉnh trang lại trâm cài cho nàng. Hắn không vội như nàng, ngược lại còn chậm rãi hỏi han :
- Nàng ăn gì chưa ?
Ninh Bảo Chiêu túm lấy cổ áo hắn uy hiếp
- Ta không thích, ngươi trả đồ lại cho ta
Nam Cung Vân Duật cầm lấy lọn tóc nàng xoắn vào ngón tay hắn, khẽ nói :
- Nàng ăn cùng ta, nếu không đừng hòng lấy lại.
Ninh Bảo Chiêu hết cách với độ vô sỉ của hắn nên chấp nhận ngồi xuống bàn. Nàng ăn rất ít, còn chưa tới nửa chén cơm đã muốn đứng dậy nhưng bị Nam Cung Vân Duật kéo xuống ngồi sát cạnh hắn, nhanh nhẹn gắp đồ ăn bỏ qua chén nàng
- Nàng ăn thêm đi, mập mạp ôm mới thích
Ninh Bảo Chiêu tránh né cái ôm của hắn, nhưng Nam Cung Vân Duật sao để nàng toại nguyện, hắn ôm nàng chặt hơn, còn dùng ngón tay khẽ làm nàng rùng mình. Ninh Bảo Chiêu thẹn đến đỏ mặt, quát lớn
- Ta no rồi, ngươi bỏ ta ra
Nam Cung Vân Duật thực sự buông nàng ra, hình như hắn chọc cho giai nhân tức giận mất rồi. Hắn cũng tự giác đi lấy áo yếm đưa cho nàng để chuộc lỗi. Ninh Bảo Chiêu giật lấy nhét sâu trong tay áo, nàng nhất định phải đốt cái yếm này đi. Chết tiệt !!! Hắn dám ức hiếp nàng
Ninh Bảo Chiêu chạy một mạch về phòng khuôn mặt còn chưa hết đỏ. Làm An nhi và Dung nhi còn tưởng nàng bị sốt. Ninh Bảo Chiêu quay sang hỏi các nha hoàn
- Các ngươi chuẩn bị xong hết chưa ? Bây giờ ta đi luôn có được không ?
- Quận chúa, đồ đạc của người và Bạch tiểu thư đã được chất nên xe ngựa
Ninh Bảo Chiêu hài lòng gật đầu, nàng chỉnh trang một chút rồi chờ Bạch Khả Hân, hai nàng cùng bước ra xe ngựa về lại kinh thành. Nói thật nàng vẫn còn lưu luyến Giang Nam, muốn ở lại đây lâu hơn nữa, ngặt nỗi giữa đường lại có sự cố không mong muốn.
Cảm giác say xe lại khiến Ninh Bảo Chiêu khó chịu. Đường đi ở đây rất sốc nảy không như đường cao tốc ở thế kỉ 21 nàng đi. Ninh Bảo Chiêu mệt mỏi thiếp chỉ, chỉ cần ngủ sẽ ngăn được cơn buồn nôn nhưng nàng ngủ không sâu, đôi lúc còn giật mình mấy lần, phải dựa vào người Bạch Khả Hân nàng mới miễn cưỡng ngủ được.
Ninh Bảo Chiêu mơ màng cảm nhận được bản thân đang dựa vào bờ vai rắn chắc của người nào đó, còn ngửi được mùi đàn gỗ thoang thoảng, nàng không kìm được ghé mặt sát chui rúc vào lồng ngực đối phương. Trong lòng còn thầm nghĩ sao hôm nay trên người Bạch Khả Hân lại có mùi đàn gỗ nhỉ nhưng ban đầu nàng đâu có cảm nhận được gì. Ninh Bảo Chiêu mặc kệ, lăn ra ngủ tiếp
Nàng ngủ ngon lành một giấc dài mới uể oải xoay cổ tỉnh dậy, đang muốn thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn thì giọng nói quen thuộc khiến nàng bừng tỉnh
- Tỉnh rồi sao ? Nàng đói chưa, chúng ta ăn cơm
Ninh Bảo Chiêu mắt chữ A miệng chữ O, sao nàng vừa ngủ một giấc hắn liền nằm trên người hắn vậy
- Sao lại là ngươi ? Bạch biểu tỷ của ta đâu
Nam Cung Vân Duật thản nhiên chỉ về phía xe ngựa bên trái
- Bên xe ngựa của Hà Lương rồi, nàng đang ngồi trên xe ngựa của ta. Còn xe của các nàng chỉ có nha hoàn ngồi
Ninh Bảo Chiêu tức giận đứng bật dậy, cái tên này lại luôn khiến nàng tức đến đỏ mắt đến vậy.
- Nam Cung Vân Duật, sao ngươi lại mang ta vào xe ngựa của ngươi làm gì hả
Hắn không những hối lỗi, còn bày ra bộ dáng đáng thương
- Ta nhớ nàng rồi
Ninh Bảo Chiêu không tin vào mắt mình, nàng còn tưởng bản thân nghe nhầm
- Ngươi nói sảng gì vậy ?
- Thật đó
Ninh Bảo Chiêu sững sốt, tên nam chính này sao lại lằng nhằng quá vậy, trước đây nguyên chủ như cái đuôi nhỏ của hắn, hắn không chịu. Bây giờ nàng tha cho hắn, thì hắn lại thành ra như vậy.
- Nam Cung Vân Duật, chẳng phải trước đây ta theo sát ngươi, ngươi luôn chê ta phiền phức ồn ào sao. Bây giờ ta tỉnh ngộ buông tha cho ngươi, không đeo bám ngươi nữa, ngươi nên vui vẻ mới phải chứ ?
Ngừng một chút, nàng kết luận lại cho hắn hiểu
- Hiện giờ, ta không thích ngươi nữa, ngươi hài lòng rồi chứ ?
Nói xong nàng tính đi về lại xe ngựa của nàng thì bị lực kéo từ đằng sau. Lúc nàng định thần lại đã bản thân ngồi trên đùi Nam Cung Vân Duật cơ thể ngồi trọn trong vòng tay của hắn. Nam Cung Vân Duật nâng cằm nàng đối diện với hắn
- Ninh Bảo Chiêu, ta không phải ngươi muốn động liền động, chọc đến ta rồi nàng nghĩ nàng còn đường lui
- Chiêu Chiêu, ta kể cho nàng nghe, ngươi dám động đến ta hiện giờ cỏ trên mộ đã dài ba tấc hoặc đang rất thống khổ
Ninh Bảo Chiêu bị hắn uy hiếp đến run sợ, nàng liên tưởng tới cái chết thảm khốc của bản thân, nước mắt trực trào như sắp khóc, giọng nói khàn khàn run rẫy
- Ngươi tính giết ta ?
Nam Cung Vân Trang đưa tay áp má nàng, mân mê dái tai mềm, giọng nói phá lệ ôn nhu
- Không thể nào, ta yêu nàng thì làm sao nỡ hại nàng được
Ninh Bảo Chiêu lại thêm đợt kinh ngạc, hôm nay nàng thật sự tiếp nhận rất nhiều chuyện khó tin. Giọng nói thốt ra từ nội tâm
- Không thể, ngươi phải yêu Quách Tầm Cát...
Ninh Bảo Chiêu biết bản thân lỡ lời thì vội bịt chặt miệng. Hắn híp mắt nhìn nàng
- Quách Tầm Cát, người đó là ai ? Hình như nàng hiểu lầm ta rồi, ngoài mẫu thân của ta ra thì nàng là nữ nhân thứ hai đụng vào người ta
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]