Lưu Minh lắc đầu như lắc trống, tỏ thái độ đánh chết cũng không xuống xe.
“Phối hợp với cảnh sát nhân dân là nghĩa vụ phải làm của mỗi công dân”.
Nữ cảnh sát lạnh mặt nói, sau đó lấy ra điện thoại của mình huơ lắc trước mặt Lưu Minh: “Anh nói xem có đúng không?”
“Vậy cô phải nói trước với tôi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì đi!”
Lưu Minh bất đắc dĩ xuống xe, dù sao điểm yếu của mình còn nằm trong tay người ta cơ.
“Đây là cơ mật”.
“Vậy ai tìm tôi?”
“Không thể nói!”
Nữ cảnh sát lạnh lùng không nói ra một chữ.
Khiến trong lòng Lưu Minh hoang mang, bảo Mạc Liên Y ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau nữ cảnh sát.
Sau khi lên xe, Liễu Băng Thanh lái xe đi mà không nói một tiếng, bầu không khí nghiêm túc, khiến trong lòng Lưu Minh không tự tin.
“Vậy, này, chị cảnh sát, cô có thể nói với tôi tại sao các cô tìm tôi không? Tôi không đánh nhau ẩu đả, không vi phạm pháp luật”.
Lưu Minh nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Đợi đến nơi thì anh sẽ biết”.
Nói xong câu này, Liễu Băng Thanh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, bất luận Lưu Minh hỏi cô ta điều gì, cô ta cũng không nói.
Lưu Minh cũng chẳng chuốc vạ vào thân, mà châm điếu thuốc, dựa cửa kính hút.
Chiếc xe rẽ đông rẽ tây trên đường lớn, rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.
Nói thật, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Lưu Minh đến nơi này.
“Theo tôi vào đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660214/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.