Một tên lưu manh dẫn đầu cười nói, thực ra hắn ta biết rõ đại ca mình không bị bệnh gì, bác sĩ có giỏi đi nữa cũng mãi mãi không gọi được một người giả vờ ngủ dậy.
“Vậy được!”
Lưu Minh gật đầu, gia vẻ bắt mạch cho người đàn ông trung niên.
“Không có gì đáng ngại, chỉ là rối loạn nhịp tim, lại thêm di chứng khối huyết não, Alzheimer người già, những cái đó cũng không phải chuyện lớn, tôi châm cứu giúp anh ta là được!”
“Bệnh gì?”
Mấy tên lưu manh không nhịn được trừng to mắt: “Tên nhóc anh có biết khám bệnh không hả? Có phải đến gây chuyện không!”
“Đương nhiên là biết, trước đây khi ở trong thôn, tôi thường xuyên khám bệnh cho heo cái, dê con và trâu bò, các anh cứ xem là được”.
“Tên nhóc anh là bác sĩ thú ý à, một bác sĩ thú ý còn dám khám bệnh cho đại ca tôi, xảy ra chuyện anh có thể gánh được trách nhiệm không, tôi thấy anh chán sống rồi, phải không?”
Mấy tên côn đồ bao vây lại, có vẻ định ra tay.
“Mấy người các anh khác gì súc sinh, tôi có thể chữa được cho lợn dê chó, thì cũng có thể chữa được cho các anh!”
Nói xong, Lưu Mạnh nhặt lên mấy cái tăm tre, trực tiếp cắm thẳng tăm tre vào giữa khe móng tay của người đàn ông trung niên.
Mười đầu ngón tay liền tim, huống hồ, lớp da phía dưới móng tay rất mềm, đừng nói bị đâm một cái, cho dù bị đụng vào cũng sẽ đau rát.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông trung niên ngồi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660213/chuong-103.html