Nói nhỏ, thì bọn họ chẳng qua chỉ là đám côn đồ hạng xoàng ở Hồ Nam này mà thôi.
Mấy tên lưu manh không có học thức không có nghề ngỗng gì, ngày nào cũng trộm cướp kiếm cơm, lừa gạt cụ già, bắt nạt con nít, cái gì cũng biết, có thể nói là khách quen của đồn cảnh sát, một tháng không vào đó vài lần lại thấy ngứa ngáy trong người.
Anh Hạo nhàn nhã ngồi trên băng ghế đá, vừa hút thuốc vừa quan sát đám người xung quanh, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để bắt nạt.
“Anh Hạo, anh xem bên kia kìa, bốn con bé đó đẹp thật, chỉ nhìn thôi mà thằng bé của em đã rục rịch rồi!”
“Đẹp, đúng là rất đẹp!"
“Má ơi, hình như còn xinh hơn cả mấy em diễn viên trong phim nữa!”
Mấy tên côn đồ đã trông thấy Lưu Minh trong rừng, nói chính xác hơn là mấy quỷ nô bên cạnh anh.
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì, mau đuổi thằng ranh kia đi, một mình dẫn theo bốn cô em xinh đẹp ra đường làm màu, nó không biết ở Hồ Nam này ai là lớn nhất hả!”
Anh Hạo ném tàn thuốc xuống đất, giẫm chân lên, dắt theo đám đàn em chậm rãi đi về phía Lưu Minh.
“Này, ranh con, anh Hạo bọn tao thích chỗ này rồi, mày cút đi, nếu không bọn tao xin phép không khách sáo nha!”
Một tên côn đồ trong số đó nghênh ngang đi tới trước mặt Lưu Minh, kiêu ngạo nhìn anh, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Để mấy em này lại, mày thì cút!”
“Không muốn chết thì lo cút đi!”
Đang yên đang lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660156/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.