Mớ tóc dài xơ xác rối bết lại, mắt và mũi đều bị khoét chỉ còn hốc rỗng, máu nhỏ tí tách, và cả chiếc lưỡi dài gần nửa mét đẫm máu thòng lòng.
“Linh Nhi đến chào hỏi cậu chủ Hậu đi, nhiệt tình chút”
Con quỷ vươn chiếc lưỡi dài thô ráp, khẽ mơn trớn mặt.
“Á!”
Hậu Tông Dư từ bé được nâng niu kính trọng, nào đã chịu cảnh thế này, cùng với cơn mửa ập lên cổ họng là đũng quần ướt đẫm, gã ta ré lên một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.
“Aiz, vốn định trêu một chút, không ngờ nhạt nhẽo như vậy. Vô dụng chính là vô dụng, dù là khủng hoảng kinh tế, mày cũng chẳng lên giá nổi!”
Lưu Minh đá đá gã ta, thở dài cảm thán.
“Đây…đây, cậu chủ Hậu sẽ không chết chứ!”
“Thanh niên này là ai, ghê gớm như vậy, lần này coi như cậu Hậu gặp kèo khó rồi! Đây không phải cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đấy chứ, có thể đánh vỡ vụn một tảng đá!”
“Tôi cho rằng anh ta là con trai đại gia tộc nào đó, anh không nghe lúc nãy anh ta nói chuyện, cậu Hậu sợ đến mức tè cả ra quần à?”
Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Minh tràn ngập kính trọng, chưa tính gia cảnh hay thân thủ, chỉ riêng dũng khí của anh đã rất hơn người.
Hậu Tông Dư áp bức người khác, bọn họ không hề dám phản kháng dù chỉ một chút, nhưng người thanh niên trước mặt không vậy, không vừa ý liền trực tiếp ra tay, thật quyết đoán!
Đây mới là kẻ mạnh!
“Hê hê, tôi trước giờ không bắt nặt kẻ yếu, đánh xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/257966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.