Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, tôi đau khổ vớ lấy cái đồng hồ, mới phát hiện hóa ra đã hơn 11 giờ rồi.
Thật là quá sa đọa mà, Trần Mặc Vân tôi từ khi nào đã biến thành một kẻ sa sút thế này?
Cố gắng đứng lên, trong óc vẫn là cơn đau choáng sau khi say rượu ——— tôi nhớ rõ hôm qua Ti Viễn có ngủ ở chỗ mình, thế nhưng lúc tôi tỉnh dậy, lại phát hiện bản thân chẳng chút khách khí choán cả cái giường lớn.
“Chẳng lẽ lại là ảo giác?” Tôi nhìn trước nhìn sau, không thấy cậu ta, không có chỗ nào lưu lại dấu vết Ti Viễn đã ngủ lại hết.
Xem ra tôi đã say quá rồi, ngay cả Ti Viễn quay về ký túc xá lúc nào cũng không biết. Tôi lại vươn tay vớ lấy điện thoại gọi cho cậu ta, cứ gọi đi gọi lại, nhưng chỉ có thể ngay thấy một giọng nữ tuyệt với cứ lặp lại chỉ một câu “người sử dụng đã tắt máy”.
Tiểu tử đáng chết, trễ thế này rồi mà còn chưa chịu dậy nữa. Tôi bỏ di động xuống, định làm gì đó để đầu óc thanh tỉnh một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy cái bồn tắm trắng sứ kia, ánh mắt tôi lại như mờ đi —- không phải…… chuyện gì…… cũng có thể quên đi…… nhanh như vậy……
Lại như thấy cảnh tượng hôm ấy, em ngồi ở đây, hơi nước phủ lên khuôn mặt anh tuấn của em, thậm chí còn mơ hồ thấy em thống khổ giãy dụa, chỉ còn lại vẻ hoàn mỹ, trơn nhẵn, khêu gợi……. và, dục vọng trắng trợn của tôi……
Thứ dục vọng vô sỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/80833/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.