Thời gian trở thành từng con số. Sinh mệnh tồn tại chỉ còn bởi dáng hình.
Tiết Thanh minh ngày đó, Dịch Khiếu rời khỏi thế giới này, lúc ấy tôi đang cầm di động, nghĩ rằng bản thân đã có được hạnh phúc trong tay.
Ngày thứ ba sau tiết Thanh minh, tin dữ truyền tới. Tôi đứng dưới ánh mắt trời, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, hướng về phía trước. Nhận ra, hạnh phúc vĩnh viễn không tồn tại.
Ngày thứ mười sau tiết Thanh minh, mẹ tôi ra đi thật thanh thản. Một lọ thuốc ngủ vĩnh viễn đưa bà chìm vào trong giấc mộng của riêng mình, trong giấc mộng ấy có nụ cười tươi tắn của cha tôi.
Ngày thứ mười bảy sau tiết Thanh minh, tôi vội vã lo xong tang lễ cho mẹ. Lòng ngẩn ngơ, không biết mình đang ở chốn nào.
Ngoài những điều ấy, cuộc sống của tôi chẳng tồn tại thứ gì khác nữa.
Tôi không có cảm xúc. Không có nước mắt. Không có gì cả.
Tôi vẫn không tới trường. Dường như chỉ cần tôi không tới đó, người nọ sẽ mãi mãi ở nơi ấy, chờ tôi.
Vẫn không thể tin một Dịch Khiếu kiên cường lại thật sự ra đi như vậy. Tôi ha hả ngây ngốc cười, kiên quyết không tin.
Em vừa mới bước sang tuổi hai mươi, vẫn còn tám mươi năm để sống thật tốt. Tám mươi năm ấy sẽ vẫn có tôi làm bạn bên cạnh em. Chúng tôi đã ước định với nhau cả rồi. 148 năm sau sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật, lúc ấy từ phần mộ của em sẽ có ma trơi hiện ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062404/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.