Sau đó tôi rời khỏi trường, rời khỏi thành phố này. Trước kia tôi biết một người bạn học chung trường đại học có mở một công ty bên ngoài, đã nhiều lần mời tôi đến làm nhân viên kỹ thuật ở chỗ cậu ta, đến giờ vị trí kia đã giao lại cho tôi. Hồi ấy tôi là một người hay giao du, cũng được khá nhiều người biết đến. Mà thật ra cũng chẳng cần phải là “hồi ấy”, giờ cũng vậy cả thôi.
Người bạn nọ vô cùng hoan nghênh tôi tới xin việc. Đảo mắt một cái tôi đã có một công việc mới, hơn nữa còn là một công việc có mức lương vô cùng hậu hĩnh.
Hàng ngày tôi không cần phải đi làm hay tan tầm theo giờ cố định, trái lại có thể ngâm người trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.
Tôi có thể dễ dàng mỉm cười với mỗi một đồng nghiệp của mình trong phòng thí nghiệm này, chẳng ai biết tới quá khứ của tôi.
Bọn họ luôn khen ngợi tôi, từ vẻ ngoài đến nhân phẩm, tài năng và đạo đức. Họ hỏi tôi trước kia tôi làm gì, ở đâu, vân vân,…. tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói: “Trước kia tôi đi dạy học.”
“Sao lại đi dạy học thế, lương lậu các thứ ít lắm.” Mọi người không hiểu.
“Đúng vậy. Ít lắm.” Tôi cười nói, “Trước kia tôi thật là ngốc.”
“Ha ha, thế tại sao giờ lại thông suốt mà đi đổi việc vậy?”
Tôi lại nghĩ nghĩ, nói: “Con người ai cũng sẽ thay đổi mà.”
Đúng vậy. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ví dụ như, trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062400/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.