Ở nhà ngây người đến bảy ngày. Bảy ngày này, chỉ có mỗi tôi là căng thẳng quá mức thôi.
Dịch Khiếu và mẹ tôi ở chung hòa thuận như vậy, tôi cũng rất vui mừng, nhưng điều ấy chẳng thể làm giảm đi sự áp lực trong lòng tôi. Tôi vừa lo lắng mẹ sẽ thúc giục tôi đi tìm bạn gái ngay trước mắt Dịch Khiếu, lại vừa lo lắng Dịch Khiếu và tôi sẽ vô thức làm ra một cử chỉ thân thiết nào đó khiến mẹ nhìn ra. Về nhà, thật giống như tôi vừa từ nơi thế ngoại đào nguyên quay lại thế giới thực, những luồng khí lạnh ngoài đó cứ vù vù thổi tới, khiến tôi phải khoác thêm cho mình thật nhiều áo mới có thể thấy lòng thoáng yên ổn.
Nhưng thực tế lại không thể yên ổn hoàn toàn được. Ngay từ lúc đầu, tôi cũng đã biết, hiện thực vẫn luôn sát theo bên cạnh, không thể tách rời.
“Mấy ngày nay, chỉ cần ở một mình là anh sẽ thành thế này.”
Một bàn tay nhẹ nhàng vươn tới xoa ấn đường của tôi, rồi nhẹ nhàng dọc theo những nếp nhăn nhỏ chậm rãi lướt sang bên cạnh.
“Có chuyện gì không vui ư?”
Mẹ tôi đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tôi và Dịch Khiếu.
“Đâu có, anh đâu có không vui.” Tôi đưa tay kéo Dịch Khiếu lại, để mái đầu của em có thể thoải mái tựa vào vai tôi.
“Anh không nói em cũng có thể cảm giác được, vốn lúc đầu cũng hay đùa giỡn, nhưng anh chỉ cần ngồi sang một chỗ khác, sẽ thành như vậy —” em ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062393/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.