Đợt nghỉ đông ấy cơ hồ là quãng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Dường như được thứ gì đó ngăn cách mà không hề có bất cứ ai hay bất kỳ chuyện gì đến quấy rầy, làm phiền chúng tôi. Ngôi nhà nhỏ ba mươi mét vuông chợt biến thành nơi thế ngoại đào nguyên của chúng tôi, khiến chúng tôi như quên rằng bản thân vẫn sống trong chốn hồng trần……
Lễ mừng năm mới, mẹ thúc giục tôi về nhà một chuyến.
Tôi lúc này mới nhớ ra đâu chỉ có mỗi mình mình, nhưng làm một người con, tôi phải làm sao cho trọn chữ “hiếu”.
Lúc quay đầu lại liền thấy Dịch Khiếu cũng vừa quay qua. Biểu tình trầm mặc, nhưng nét lo lắng lại ẩn giấu bên trong.
Mẹ tôi vẫn lặp đi lặp lại mãi một câu thúc giục kia: “Tiểu tử thối, con rốt cuộc hôm nào mới về a, để mẹ còn chuẩn bị đồ ăn đây.”
“Con…… Con chưa quyết định được……. gần đây có một số việc gấp…….”
“Lại gấp lại vội, cứ thế thì qua luôn ngày lễ mất thôi ——— tiền lương của con thì chẳng biết nhiều ít thế nào, nhưng lại thấy con bận hơn cả mấy nguyên thủ quốc gia, đến gia đình cũng chẳng quan tâm là sao.”
Đâu có, con đâu phải không quan tâm đến gia đình đâu. Chỉ là ở đây có một người, con luôn muốn chăm sóc mà thôi.
Dịch Khiếu viết gì đó lên giấy, đưa tới trước mặt tôi.
Ngẩng đầu, thấy ánh mắt trong suốt của em.
‘Anh về nhà đi. Em không sao đâu, ở một mình được mà.’
Một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062392/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.