Liên tục hai ngày không ngủ không nghỉ, mà cũng có lẽ là bốn ngày……… Dịch Khiếu rốt cục hoàn toàn đổ bệnh, không ngừng sốt cao, hồ ngôn loạn ngữ. Tôi không quan tâm tới những ánh mắt kinh ngạc của người khác cùng ánh mắt trốn tránh của Dịch Khiếu, ngang ngược ôm em đến nhà mình để chăm sóc. Tôi hối hận ư? Có lẽ là như vậy……. Thế nhưng con người chỉ có thể tồn tại khi làm theo ý chí của chính mình, mà tôi lại không thể buông tay.
(hồ ngôn loạn ngữ: nói nhăng nói cuội, mê sảng)
Tôi tuyệt đối sẽ không để em ở ngoài tầm mắt của mình mà tàn lụi…
Dịch Khiếu đành thuận theo mà nằm trên giường tôi, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Nhưng tôi biết, em hận tôi. Em không muốn nhìn thấy tia lo âu không lúc nào ngơi nghỉ của tôi, em không muốn nghe thấy những lời khuyên bảo nhẹ nhàng mà tôi dành cho em. Tâm em, đã cách tôi rất rất xa.
Ít nhất còn có một điều khiến tôi cảm thấy được an ủi: tôi đối với Dịch Khiếu cũng không phải hoàn toàn không có chút trọng lượng nào. Trên thực tế có lẽ tôi là người mà em vô cùng quý trọng. Nhưng, thế thì sao? Nếu không có chuyện lần này, có lẽ chúng tôi còn có thể đối mặt với nhau qua một lớp thủy tinh, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy nhau. Mà hiện tại chúng tôi lại bị một dải ngân hà thật dài ngăn cách, em chìm sâu trong nỗi tự ti, ngày càng rời xa tôi, mà tôi, cả đời, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062388/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.