Khi tỉnh lại, thứ khôi phục đầu tiên là khứu giác.
Tràn ngập trong khoang mũi là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Nếu không phải vì đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thì trong lòng tôi đã muốn run rẩy mà hét lên rằng, bản thân còn sống, vẫn còn sống.
Vì vậy sau khi cẩn thận mở mắt, lập tức tôi nhìn ngắm lại.
Bốn bức tường trắng toát, may quá, không phải là thiên đường.
Mọi người trong nhà vẫn chưa biết tôi đã tỉnh lại, họ vẫn nhỏ giọng bàn luận chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn bật lên những thanh âm nức nở.
Họ thương tâm gì chứ, tôi cũng đã chết đâu. Tôi vẫn còn sống, vẫn còn sống —– đây không phải là điều may mắn nhất hay sao?
Tôi liền chuẩn bị một màn thức tỉnh đột ngột để khiến mọi người vui mừng. Nhưng rồi những câu nói không thể khống chế mà lọt cả vào tai tôi.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Lát nữa con tỉnh lại thấy được sẽ không vui đâu.”
“Nhưng em rất đau lòng. Tại sao lại như vậy, nó tỉnh lại rồi làm sao có thể chấp nhận được đây.”
“…… Con người có thể sống sót là tốt rồi……”
“Nhưng mà, nhưng mà Dịch Khiếu….. chân nó….. cả đời……”
Thanh âm cha mẹ cố gắng kìm nén, nghe có chút xa xôi. Hơn nữa đầu tôi vẫn đang hỗn loạn, họ đang nói gì vậy? Chân tôi….. chân tôi làm sao…… Mẹ, mẹ đừng khổ sở, con đã tỉnh lại, con vẫn còn sống……
“Sẽ chấp nhận được thôi. May là, chỉ bị đứt một chân……”
Đứt…… cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/2062387/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.