Minh thấy mình như đang lơ lửng, không gian vô định hình còn cậu trôi bồng bềnh bên trong...Đột nhiên, có cái gì đó lành lạnh rơi xuống, mưaư?...Đôi mắt cậu dõi theo những sợi nước mỏng manh ấy, chúng đan xennhau,...miên man bay giữa những cơn gió vô hình rồi tan vào cõi hưvô...Cậu run rẩy, chuyện gì thế này, lạnh, lạnh quá,...người cậu run lên bần bật,..., và trong vô thức, đôi mắt cậu mờ đi...bởi nước mắt? Bởinước mưa?...
Nơi ổ chuột chỉ dành cho những kẻ nghèo khổ,tứ cố vô thân, dưới màn mưa giá lạnh của buổi đông, có bao kẻ không chịu nổi mà đổ gục xuống mãi mãi không tỉnh dậy, cậu lại thấy mình trở vềvới vẻ ngoài của một đứa trẻ tầm 3-4 tuổi, tím tái lạnh ngắt trong bộquần áo cũ kĩ rách nát nơi hẻm nhỏ, bụng đói cồn cào vì đã rất nhiềungày không được ăn uống, cậu thậm chí chẳng còn đủ sức mà hé mở đôi mắtmình, cái chết đang đến gần, rất gần,...thế nhưng trước khi thiếp đihẳn, cậu thấy cả người mình như ấm lại...
Khi mở mắt ra,cậu thấy mình đang ở trong một gian phòng ấm áp, một cậu bé có lẽ phảihơn cậu 5 tuổi ngồi bên cạnh nhìn cậu chăm chú, trong khoảnh khắc, cậuta mỉm cười tươi thật tươi và cậu cũng bất giác cười theo...Đã lâu lắmrồi...Cậu vẫn còn nhớ cái cảm giác cô độc khi là một đứa trẻ lang thangkhông có bất cứ thứ gì cả, chính vì thế mà cậu quý trọng gia đình thứhai của mình hơn bất cứ thứ gì, đặc biệt là người đó...anh hai...Khôngbiết nếu như cái ngày cậu gần kề cái chết ấy mà anh không "tìm thấy"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-cua-gio/2222326/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.