Editor: Điềm
Lạc Dương đưa Trương Huyền ra sau vườn hoa, đây là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, xây cả chòi hóng gió, có xích đu, ghế dài, khắp nơi trồng sồi xanh, dù trong mùa đông cũng không chút cảm giác xơ xác, có người đang đọc sách trong chòi, vài người phơi nắng trên ghế, bầu không khí an bình yên tĩnh, là nơi tĩnh dưỡng rất phù hợp cho những ai có vấn đề về tâm lý.
“Không ngờ hai người lại đến.” Sóng vai với Trương Huyền, Lạc Dương nói: “Bây giờ Niếp thị thù trong giặc ngoài, các cậu còn rảnh rang quan tâm chuyện người khác.”
Niếp thị thù trong giặc ngoài không phải Ngao Kiếm ban cho à, anh ở đây nói bóng nói gió cái gì?
Trương Huyền định mỉa mai vài câu, nghĩ lại thấy Lạc Dương cũng chẳng làm gì trong chuyện này cả, nên không nói nữa, cậu còn có việc nhờ người ta, không cần trở mặt với anh: “Tôi cũng không ngờ gặp anh ở chỗ này, người gia tộc Borgia đều ôm một thân mấy nghề thế hả? Anh chuyên nghiên cứu tâm lý người có khuynh hướng bạo lực cho ai thế, Ngao Kiếm?”
Lời Trương Huyền không lọt tai Lạc Dương, cười cười: “Công tước không thích bạo lực.”
“Đúng là chuyện cười của năm, Tu La còn không thích bạo lực, trên đời cái gì mới gọi là bạo lực đây.” Trương Huyền nhìn thẳng Lạc Dương.
Lạc Dương cứng đờ, phản ứng này khẳng định hoài nghi của Trương Huyền, chẳng qua anh nhanh chóng bình tĩnh, nói: “Các người đã biết.”
“Biết không nhiều lắm, vì vậy hy vọng anh sẽ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248178/quyen-8-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.