Tới chiều, Nghệ lấy ra hoa quả và rượu dự trữ trong túi bảo bối đưa cho mỗi người, may nhờ nó có kế hoạch tích trữ đồ ăn nên mọi người tạm thời không bị đói. Ăn xong, Nhã Diệp cùng Ngự Bạch Phong tạo kết giới ở xung quanh, kết giới này không thể ngăn được quỷ hồ nhưng ít nhất có thể ngăn chặn du hồn dã quỷ.
Đến gần tối, sắc trời càng thêm âm u, mùi ẩm thấp bắt đầu dày lên, một ít âm hồn đã bay lượn xung quanh nhưng bị kết giới ngăn lại nên không thể bay vào trong, mặc dù vậy quỷ cảnh chi chít vẫn khiến người ta rợn tóc gáy, Tây Môn Đình ghé vào bên cạnh Tây Môn Tuyết, cười khổ: “Em lớn tới từng này rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy quỷ, lần này phải xem cho đã.”
Tiểu Mãn với Nho Chua không biết rõ về nguy hiểm nên vẫn vui vẻ chơi đoán số với Nghệ, Hoắc Ly ở bên cạnh linh thể Ngự Bạch Phong, trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng Ngự Bạch Phong không hề nhìn tới nó, A Khải ngồi một mình ở một góc yên tĩnh, chỗ hắn ngồi bị sấp bóng nên không ai nhìn rõ được vẻ mặt hắn lúc này.
Niếp Hành Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhã Diệp, hỏi: “Cậu là ngự quỷ sư, có nghĩ ra được cách nào giải quyết màn ân oán này không?”
Nhã Diệp nhìn anh một cách kì quái, “Anh muốn giúp cô ta?”
“Quỷ hồn giết vô số người nhưng lại tha cho A Khải, chứng minh trong lòng cô ta vẫn còn chút ít lương thiện, hơn nữa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248100/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.