Tới sáng ngày thứ hai, Trương Huyền cũng không tỉnh lại, người điều khiển cơ thể này chính là Tiểu Mãn, sáng sớm tỉnh dậy đã chạy đi tìm Nho Chua với Hoắc Ly chơi, nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiểu Mãn, Niếp Hành Phong đành tha thứ cho thói tùy hứng của Trương Huyền.
Tây Môn Tuyết cũng đã tỉnh dậy nhưng sắc mặt không được tốt lắm giống như căn bản không hề ngủ.
“Tây Môn Đình tỉnh lại chưa?”
“Nửa đêm có tỉnh lại một lúc rồi lại ngủ thiếp đi rồi.” Tây Môn Tuyết lo lắng nhìn em trai đang ngủ mê man trên giường.
Niếp Hành Phong cũng có em trai, anh rất hiểu tâm tình lúc này của Tây Môn Tuyết, liền an ủi: “Trương Huyền nói cậu ấy không sao vậy nhất định là không sao cả, suy nhược có thể là vì vừa bị thương vừa quá sợ hãi, sau khi nghỉ ngơi nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
Đạo lý này Tây Môn Tuyết cũng hiểu, nhưng vẫn luôn phiền muộn, sau đó lại nghe Niếp Hành Phong khuyên đi ăn sáng. Bọn Tiểu Mãn ra ngoài chơi mệt lử rồi mới quay lại ăn bữa sáng do Hoắc Ly nấu, vừa ăn vừa lên kế hoạch, định ăn xong sẽ leo núi chơi.
Đang nói vui vẻ đột nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, A Khải xông vào, tức giận nhìn bọn họ, “Có phải các cậu mang người về đúng không!?”
Tâm tình Tây Môn Tuyết đang xấu, em trai bị người ta làm cho hôn mê, hắn chưa đi tìm A Khải đã là nhân nhượng lắm rồi, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248099/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.