*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mà cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, sự cô đơn quen thuộc luôn tốt hơn sự cô đơn đột ngột sau náo nhiệt. Vạn Thái Thái vẫn học một mình như cũ. Cô rất nỗ lực học toán, thật đấy, nhưng cô phát hiện bất kể cô nỗ lực thế nào cũng không kiên trì được, vào giờ toán cô vẫn cứ như đi vào cõi thần tiên. Thượng Đế ơi, cô thật sự nỗ lực lắm mà. Thế nhưng, những âm thanh phát ra từ miệng thầy toán không hề có chút hấp dẫn với cô. Thà cô nghe giọng nói nhàn nhạt khàn khàn của Đoàn Vũ Xuyên còn hơn. A! Cô giật mình với ý nghĩ của mình, mặt khẽ nóng lên, không tự chủ liếc nhìn Đoàn Vũ Xuyên. Cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng, nghiêm túc ghi chép. Ừ, tay cậu cũng đẹp nữa, ngón tay dài dài, trắng trắng. Không biết cậu có biết đàn piano không nhỉ? Cô bất giác nhìn chằm chằm cậu rất lâu cũng không hay biết. Đến khi có một ánh mắt cảnh cáo không rõ ý tứ lạnh lùng bắn qua, cô mới hơi sững sờ. Cô vội thu hồi tầm mắt, vờ như bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực trái tim cô đập rất nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác bị bắt quả tang đúng là chẳng ra sao. Sau đó cô lại bắt đầu thả hồn bay bổng, suy nghĩ vẩn vơ.
Vì lúc vừa chuyển đến chỗ này, Vạn Thái Thái tốt bụng giúp người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18269/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.