Con chó dại vội cúp đuôi bỏ chay. Tôi thở hổn hển không ra hơi, người đó vươn tay kéo cánh tay tôi, cất giọng thân quen mà đầy lo âu:
- Nó cắn em à?
Mạc Thiệu Khiêm, thì ra là Mạc Thiệu Khiêm?
Chưa bao giờ tôi lại khẩn thiết muốn được gặp anh như lúc này, lần đầu tiêntrong đời, tôi thấy mình mừng rỡ khi thấy anh. Tôi nhào vào lòng anh,giấu mặt mình thật sâu trong vòm ngực ấy. Nhịp tim của anh vừa dồn dậpvừa rộn ràng, tôi cũng vậy, thậm chí còn thở không ra hơi. Thế rồi gầnnhư ngay lập tức, anh bế tôi ra một chỗ có nhiều ánh sáng hơn. Đầu gốiứa máu, tay anh đang xoa phần khớp xương:
- Sao rồi? Thế này có đau không?
Tôi vẫn nghẹn ngào:
- Không đau.
- Khớp chắc không sao đâu. – Rồi anh hỏi – Sao em lại chạy ra đây?
Tôi nức nở nói:
- Em sợ. Trong nhà chỉ có mình em, em sợ.
Anh vẫn cẩn thận quan sát vết thương:
- Ngã hay là bị chó cắn?
- Em vừa ngã.
- Nó đã cắn em chưa?
- Chưa. – Tôi sụt sịt.
Đột nhiên anh ngừng lại, sau đó buông một câu lạnh nhạt:
- Đáng đời!
Chỗ đầu gối vẫn đang đau như kim châm, muối xát, anh thả tôi xuống, định bỏ đi. Bây giờ, anh có cười trên nỗi đau của tôi, tôi cũng chẳng có cảmgiác gì, tôi níu áo anh, hạ giọng nói:
- Anh đừng giận nhé!
- Ai bảo tôi giận?
Anh vẫn lạnh lùng, hất tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/3289696/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.