Ngờ đâu hắn đưa tôi đi biển, vừa đi xuống máy bay, tôi đã thấy bànghoàng, sợ hãi, lúc dừng lại trước biệt thự ven biển thì cả người tôi run như cầy sấy.
So với lần trước, biệt thự không thay đổi nhiều,chỉ có tôi là không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra tại nơi đây,tiếng sóng xô bờ khiến tôi choáng váng, mọi hồi ức về nơi này luôn gợicho tôi sự khó chịu. Tôi gắng gượng nói với Mạc Thiệu Khiêm:
- Em ở tầng một được không?
Không ngờ hắn lại nói:
- Tầng dưới không có phòng ngủ.
Tôi căm thù căn phòng ngủ trên tầng hai, kể cả khi đóng cửa, kéo rèm chekín mít. Vừa đặt chân lên tầng hai, tôi đã muốn quay đầu bỏ chạy.
Biệt thự không có người giúp việc nên mọi thứ phải tự thân vận động, tôi mởva li, lấy quần áo treo vào tủ. Thu xếp xong, tôi lấy hết can đảm, kéorèm cửa ra. Bãi biển qua ô cửa sổ chìm giữa yên ả, bóng hòn đảo phía xanhàn nhạt, trải dài, khuất lấp tầm mắt tôi. Bờ biển lác đác vài chú chim hải âu dạo bộ, con sóng tung bọt trắng xóa, mơn mởn bờ cát rồi lại cuốn xa. Tôi ngồi bần thần trên giường, ba năm qua, cứ ngỡ mình không đủ can đảm để ngắm cảnh biển. Có lẽ thời gian chính là liều thuốc hiệu nghiệm, đưa dĩ vãng lùi vào quên lãng. Nơi đây khởi đầu cho tất cả và nay hắnmuốn kết thúc cũng tại nơi này ư?
Có người đẩy cửa, hững hờ gõvài cái, tôi ngoái đầu, thấy Mạc Thiệu Khiêm đứng đó. Lúc nào hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/3289695/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.