Trời hửng sáng, tôi lại nhập viện lần nữa. Bác sĩ lại rạch đôi lưng áongủ của tôi, vài chỗ chỉ khâu bị bục, máu bết lại trên áo, họ phải làmsạch vết thương rồi mới tiến hành khâu. Lần này hình như thuốc tê tiêmkhông đủ liều, tôi đau đến nỗi xuýt xoa, sụt sịt liên hồi. Bác sĩ vừadùng nhíp luồn kim, kéo chỉ, vừa hỏi tôi:
- Sao lại ra nông nỗi này?
- Lúc ngủ… không để ý… lật người…
- Lật kiểu gì mà bục cả chỉ? Cô bật tôm đấy à?
Tôi đau đến mức chẳng còn hơi trả lời. Giờ tôi mới biết, người khâu vếtthương hôm qua là bác sĩ chuyên khoa thẩm mỹ, vì Mạc Thiệu Khiêm sợ bácsĩ khoa ngoại khâu sẽ để lại sẹo. Bác sĩ khâu cho tôi lần này cũng thuộc chuyên khoa thẩm mỹ, ông ấy đề nghị tôi nên nằm viện với lý do vếtthương có dấu hiệu viêm nhiễm.
Được chuyển sang phòng bệnhtruyền kháng sinh, tôi gọi cho Duyệt Oánh nhờ cô ấy xin phép nghỉ họcvài ngày. Buổi chiều tan học, Duyệt Oánh tức tốc đến bệnh viện thăm tôi. Vừa thấy lưng tôi, cô ấy đã nhảy dựng lên:
- Cậu đến quán bar đánh nhau đấy à? Cứ như bị thằng nào đập lén cả chai rượu vào lưng ấy.
- Tớ mà đi bar à?
- Cũng phải, cậu mà đi thì thể nào cũng kéo tớ đi cùng.
Đột nhiên như sực nhớ ra gì đó, sắc mặt cô ấy bỗng nghiêm trọng hẳn:
- Bạn trai về rồi à? Rốt cuộc anh ta làm gì để cậu bị thương ra nông nỗi này?
Tôi vội nói:
- Tớ làm vỡ cái đèn, sau đó lại vướng dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/28469/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.