Chẳng sao cả, thật sự chẳng sao hết! Ngủ một giấc, tỉnh dậy, nhận đượcđiện thoại của Mạc Thiệu Khiêm, thế là tôi đã quên khuấy Tiêu Sơn. MạcThiệu Khiêm vừa tới, tôi không còn tâm trí mào nghĩ đến Tiêu Sơn nữa màphải dồn sức ứng phó với Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi bắt taxi đến biệtthư, dọc đường nhấp nha nhấp nhổm không yên. Dạo này, Mạc Thiệu Khiêm có phần lạnh nhạt với tôi. Nửa năm gần đây, một, hai tháng hắn mới ghé qua một lần. Không biết điềm lành hay xấu sẽ đến với mình đây, không biếthắn đã chán mình chưa?
Vừa đặt chân vào cổng biệt thự, tôi ngỡngàng nhìn người quản gia đang đứng giữa phòng khách rộng thênh thang,chỉ đạo người khác dỡ đèn và chuyển dời đồ đạc trong nhà. Đáng Yêu đangngồi chồm hỗm trước rèm cửa, nhìn ai nấy bận bịu luôn chân luôn tay màhoa cả mắt. Thợ dỡ đèn trần đang tập trung làm việc, quản gia có vẻ cònchăm chú hơn, ông ấy luôn miệng nhắc:
- Từ từ, chậm thôi, gỡ cái dây bên này trước đi… Đừng đụng vào cái đó… Nhẹ tay thôi…
Mạc Thiệu Khiêm có sở thích sưu tập đèn, đèn chùm bằng pha lên này là cụccưng bé nhỏ của hắn, hồi đi nghỉ mắt bên châu Âu, hắn thích rồi xách vềluôn. Tôi còn đang nghệt mặt, chưa kịp hiểu gì thì Đáng Yêu đã sủa ăngẳng, ngúng nga ngúng nguẩy cái đuôi, tỏ vẻ đã nhìn thấy tôi. Bấy giờquản gia mới ngoái lại, ông ta vồn vã nói:
- Mạc tiên sinh đang ở trên tầng ạ!
Tầng hai khá yên tĩnh, chỉ có hai gã thợ đang nhẹ nhàng tháo tranh sơn dầutrên tường, nhìn tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/28468/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.