Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Không khí như thủy tinh, mặt trời chiều vàng rực chiếu xuống Ninh Giác Phi đang đứng bất động. Trên khuôn mặt phiêu dật xuất trần của hắn tràn đầy sự bình tĩnh mà nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Ninh Giác Phi hít một hơi thật sâu không khí đầu mùa xuân, hắn cảm thấy cả người như tươi mới đi không ít.
Dưới chân núi liền với thảo nguyên, là các dãy núi, mùi vị của tự do phất qua mặt hắn. Ninh Giác Phi nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Ở đây đừng nói đến những người trước giờ không biết hắn, ngay cả Kinh Vô Song cũng rất ít khi thấy hắn cười từ nội tâm như vậy, lúc này mọi người ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng.
Ninh Giác Phi ôn hòa nhìn Kinh Vô Song: “Đại ca, thương của đệ không sao cả, đệ đi đây.”
“Đệ…” Kinh Vô Song thở dài, vừa lo lắng lại bất đắc dĩ: “Huynh đệ đừng quá cố chấp, chờ thương khỏi không tốt sao?”
Ninh Giác Phi mỉm cười, tâm bình khí hòa nói: “Đại ca, cho dù không đi Bắc Kế, đệ cũng sẽ không ở lại đây, nhất định phải đi ngay. Thế nên cho dù có bức tường thành này hay không cũng không quan trọng với đệ.”
Du Hổ tiến lên hai bước, căng thẳng mà nói: “Ninh tiên sinh, thỉnh theo chúng ta về thành.”
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn về phía Du Hổ, trong mắt ánh lên nắng chiều, thần thái rạng rỡ. “Du tướng quân”, hắn lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205936/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.