Chạng vạng, trong phủ Đan Cổ thiết yến, long trọng khoản đãi sứ giả Bắc Kế.
Ninh Giác Phi không tham gia. Đây là hoạt động phía quan lại, hắn không muốn gia nhập vào trong, huống hồ Vân Thâm còn đang nằm trên giường, thái tử còn ở chỗ này, hắn thực sự lo lắng nên liền chối từ, nói muốn đi chăm sóc Vân Thâm nên xin lỗi không đi được.
Đan Cổ khuyên một hồi thấy hắn nhất định không chịu thì không miễn cưỡng nữa.
Độc Cô Yển nghe nói huynh đệ Đạm Thai Mục là chánh sứ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nên theo Đan Cổ đến yến hội, giúp đỡ xã giao.
Trong viện một lần nữa lại an tĩnh, Ninh Giác Phi thở phào nhẹ nhõm.
Không còn ở chung phòng với Đạm Du Nhiên, tinh thần Vân Thâm cũng đỡ được phần nào, không còn phải cố khống chế tâm tình nữa. Y chậm rãi ngồi lên, dựa vào đầu giường, cầm tay thái tử, thân thiết nói: “Tiểu Vĩ, ngươi đừng vội, ta sẽ viết thư ngay, cho phi ưng đem về cho phụ hoàng ngươi, để bệ hạ yên tâm, hẳn là có thể làm bệnh ngài đỡ hơn.”
Đạm Thai Kinh Vĩ đã nói rõ đầu đuôi mọi việc với y, nghe xong, Vân Thâm trăm mối ngổn ngang, tâm lý mâu thuẫn vô cùng.
Bắc Kế sẽ chính thức đổi quốc hiệu thành “Kế” từ sau đại điện dời đô, nói cách khác, đây chính là đại điển khai quốc, thiên đầu vạn tự, một lỗi cũng không thể mắc được. Vốn ra, việc này sẽ do Vân Thâm làm chủ, nhưng giờ y rời khỏi Lâm Truy, đại thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205774/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.