Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Hừng đông, Ninh Giác Phi cuối cùng cũng ngủ được một lúc.
Đến khi bên ngoài có người hát thì hắn tỉnh lại. Hán tử hào phóng nhẹ nhàng mà ngâm một bài giống bài mục ca trên thảo nguyên, hắn nghe không nhiểu nhưng giai điệu lạ lùng này vang lên khiến không khí có chút nhộn nhạo tạo nên mang một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Ninh Giác Phi mở mắt, nhìn sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ chiếu vào, sau đó xoay người ngồi dậy.
Tối hôm qua trường sam mặc làm áo ngủ còn đỡ, hôm nay từ bên giường cầm lấy y phục Vân Thâm, hắn suy suy nghĩ nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới miễn cưỡng tạm xem như biết cách mặc vào. Trung y, lý y đều bằng tơ, mặc trên người rất thoải mái, áo khoác là áo da tay áo hẹp, quần dài cũng là bằng da dê, vừa nhẹ vừa ấm.
Đây là trang phục cưỡi ngựa điển hình của dân tộc sống trên lưng ngựa, hắn cười cười mặc vào, đeo đai lưng rồi mở cửa.
Trong viện, ngoài viện có không ít người, bọn họ vừa ca hát vừa chăm sóc ngựa, hiển nhiên đang chuẩn bị xuất phát.
Thấy hắn, bọn họ đều cười cười chào hỏi.
Rất nhanh, Vân Thâm liền đi ra từ phòng sát vách. Y cũng đã thay trường sam bằng gấm bằng một bộ trang phục cưỡi ngựa gần giống Ninh Giác Phi, chân mang giày da, anh phong hiên ngang. Trên tay hắn y còn cầm một đôi giày, mang lại cho Giác Phi: “Ngày hôm qua ta quên mang cái này cho ngươi, mau thay đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205931/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.