Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi mang theo Thuần Vu Hàn ra khỏi cánh rừng thì thấy mấy người hắc y nhân mang theo một đàn ngựa chạy đến, bọn họ đều che mặt, đang cùng đội trưởng đội hộ vệ nói chuyện với nhau vài câu rồi lên ngựa, biến mất trong bóng đêm.
Ninh Giác Phi đem Thuần Vu Hàn giao cho một kỵ binh Bắc Kế còn bản thân tùy thời tác chiến.
Vân Thâm phân phó đội trưởng hai câu, đội trưởng liền rút ra tùy thân cương đao của mình cho Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cười với người nọ rồi cầm chuôi đao lên ngựa.
Những người khác đều thay ngựa mới, rồi hướng về phía bắc mà chạy.
Ninh Giác Phi biết dân du mục khi xuất chinh thường thường một người mang theo hai hay thậm chí ba con ngựa, thay phiên mà cưỡi, đường dài bôn ba có thể mấy ngày đêm đều ngồi trên lưng ngựa, lúc này mới tận mắt thấy khinh kỵ binh Bắc Kế hành động nhanh chóng và ý chí kiên nhẫn thế nào. Không chỉ kỵ binh, ngay cả quan văn cũng có thể kiên trì ngày đêm bôn ba, ngoại trừ thỉnh thoảng dừng lại đi làm vệ sinh ra, ngay cả ăn uống đều ở trên lưng ngựa.
Một ngày một đêm bọn họ đi hơn tám trăm dặm, bởi tốc độ hành động thực sự quá nhanh nên truy binh phía sau từ lâu đã không theo kịp, quan phủ ven đường thì một chút phản ứng cũng không có, có bách tính Nam Sở trông thấy một đoàn người cưỡi ngựa như gió thổi qua thì chỉ là nghi hoặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205885/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.