Ninh Giác Phi vẫn mê man, cả người lúc như trên lò lửa, lúc như đọa hầm băng, lúc lại như cưỡi mây đạp gió chao đảo không ngừng, có khi bị sóng lớn cuốn trôi, thần trí thỉnh thoảng lại thanh tỉnh, không còn mơ hồ như trước.
Trong quay cuồn, hắn thoáng nghe tiếng người trò chuyện.
Vị lão giả trầm ổn nói: “Người này mang tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược.”
Một âm thanh trẻ trung êm tai vang lên: “Đại sư, ngài có thể nhìn ra đó là tâm bệnh gì không?”
Lão giả chậm rãi nói: “Tất cả quy về tình, thay đổi khó dài lâu. Sống đời nhiều phiền muộn, mệnh cũng chẳng thể sâu. Vì yêu mà phiền, vì yêu mà sợ, như ly được chữ yêu, không phiền cũng không sợ.”
Sau một lát, người thanh niên nọ khẽ hỏi: “Làm sao mới ly được chữ yêu?”
Lão giả bình thản đáp: “Vô ngã tướng, vô nhơn tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng, nhi pháp tương uyển nhiên, tức vi ly vu ái giả.” (1)
Người thanh niên thở dài một tiếng: “Thế gian nhiều nghiệt duyên, cách nào để vượt qua?”
Lão giả đáp: “Mệnh do mình tạo, tướng do tâm sinh. Thế gian vạn vật đều là hóa tướng, tâm bất biến vạn vật bất biến, tâm bất động vạn vật bất động.”
Người thanh niên dường như còn chút phiền não nhưng vẫn ôn hòa đáp: “Việc này không dễ.”
Lão giả nhẹ giọng nói: “Yêu chia xa, oán lại gặp, buông tay quy tây, tất cả thành không, chẳng qua là ảo ảnh trước mắt mà thôi.”
Người thanh niên im lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205849/quyen-1-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.