Ninh Giác Phi vẫn muốn làm đầu tàu gương mẫu, Vân Dương cũng đã dặn trước với mười huynh đệ trong quân, thừa dịp hắn không chú ý, mọi người ào lên, kéo hắn ra phía sau, bản thân mình xông ra trước. Ninh Giác Phi rất bất đắc dĩ, cũng chỉ đành giám sát chặt chẽ, để ngừa vạn nhất.
Đoàn người gian nan không gì sánh được đi được khoảng hai canh giờ mới loáng thoáng thấy ánh đèn bên cửa sổ của đồn biên phòng sơn khẩu. Ninh Giác Phi hạ lệnh cho mọi người dừng lại, tỉ mỉ quan sát một hồi rồi cùng Vân Dương lặng lẽ đi qua, ép người vào vách tường đá, chậm rãi đứng thẳng lên.
Cửa sổ bằng gỗ, tuy rằng đóng chặt nhưng chung quy vẫn có khe, cho nên mới lộ ra ánh đèn. Ninh Giác Phi xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào, cố gắng nghe những gì người trong nhà nói.
Đồn biên phòng có hai tầng, lầu hai hẳn là nơi bọn lính ngủ, lầu một hơn phân nửa để làm việc và ăn uống, lúc này, có tám người đang nghiêng ngả ngồi bên bàn, vừa uống rượu ăn thịt vừa thoải mái tán chuyện.
Trên xà nhà treo một ngọn đèn, mặc dù có phần tối tăm nhưng cũng đủ nhìn ra diện mạo của người trong phòng.
Mỗi người bọn họ đều mũi cao mắt sâu, tóc nâu hoặc nâu đỏ, chỉ có một người tóc đen, màu mắt thì không nhìn rõ lắm, nhưng Ninh Giác Phi dám khẳng định không phải màu đen.
Bọn họ căn bản không phải người Trung Nguyên, trừ khi ở lâu năm trên cao nguyên mới có thể có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205729/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.