Cuộc sống từng ngày trôi qua càng trở nên an ổn hơn, cậu và Bạch Ngọc Đường ngày thường đều có công việc riêng của mình, nhưng buổi tối trên cơ bản đều sẽ từ chối tất cả xã giao, về nhà. Tan việc cùng đến siêu thị mua sắm, cùng mua thức ăn, về nhà cùng nhau làm cơm, cùng nhau cắm hoa, cùng nhau thu dọn việc nhà, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi học. Vào dịp cuối tuần sẽ ra ngoài chơi, xách xe chạy đến những vùng ngoại thành không mấy nổi tiếng cắm trại, hít thở bầu không khí mới mẻ không có mùi thành thị. Thỉnh thoảng, hai người lại cùng nhau về nhà thăm ba mẹ và anh chị em.
—
“Con nói cái gì! Có gan con lập lại lần nữa xem!”
Triển Chiêu nhàn nhạt cười khổ, cúi đầu, có thể nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của ba và thần tình ôn nhu mà lo lắng không tin của mẹ, cùng với bộ dạng em gái ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên khuôn mặt hờ hững mà vẫn anh tuấn một cách xuất sắc của Bạch Ngọc Đường, nhịn không được từ từ mỉm cười, thanh âm vẫn như cũ ôn hòa mà tỉnh táo.
“Con nói, con và Ngọc Đường đã sống cùng nhau rất lâu rồi, đồng thời dự định vẫn cứ tiếp tục sống với nhau như vậy. Con không muốn giấu diếm mọi người, cho nên xin ba mẹ thành toàn, đừng nhắc đến chuyện muốn con kết hôn nữa.”
“Chát!”
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên trong phòng khách lớn, khung cảnh trở nên an tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-doc-hanh/3171852/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.