“Mình kiên trì sáu năm, cho tới bây giờ, mình đã hai mươi sáu rồi. Thành gia lập nghiệp chẳng thể nào tránh được, đây dù sao cũng không phải là chuyện cá nhân của một mình mình, mà còn là trách nhiệm mình đeo theo trên người.”
“Lão đại cậu biết không? Mình thực sự rất yêu cô ấy, nhưng mình mệt mỏi quá, đơn phương nỗ lực thì ra thực sự không thể kiên trì mãi mãi. Từ khi ra trường, chúng ta đã không thể nào làm những đứa trẻ có thể chỉ vì phong hoa tuyết nguyệt mà thương cảm nữa rồi.”
Đọc chuyện người khó tránh khỏi nghĩ chuyện mình,
Thiên sơn trừ chú với em kết thúc viên mãn, ai cũng có một niềm đau, trên đời này người hạnh phúc chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà ngay cả chú và em, nếu chỉ cần thay đổi một chút trong số mệnh, có lẽ kết cục cũng ít nhiều tiếc nuối. Nhưng vì sự bình an nhạt nhòa của 60 năm một cuộc đời, người ta thường chôn kín bi ai đó tận đáy lòng, khó mà bày tỏ.
May mắn như hai đứa, trên đời có mấy ai, can đảm chấp nhất như hai đứa, trên đời lại có mấy ai.
Thương hai đứa, rất thương hai đứa.
—
Thời gian trước khi Triển Hân tốt nghiệp đại học, đối với Triển Chiêu mà nói, chuyện duy nhất có thể xem là đại sự chính là lễ thành hôn của Cố Tử Hàm, nhưng tân nương lại không phải là Nguyệt Hoa mà là cô nàng thanh mai trúc mã của cậu ấy, là cô gái tên Trầm Thanh. Lúc Triển Chiêu nhận được điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-doc-hanh/3171850/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.