Ba người một chó chạy đến căn phòng mà Chân Triển Phong thuê. Xem ra cuộc sống của ông ấy cũng không no đủ cho lắm, căn phòng cũ nát âm u trước mắt có cảm giác sắp sập đến nơi rồi.
“Còn cũ nát hơn cả viện nhà mình.”
Kiều Mịch đánh giá rất thành thật.
Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày, cậu không hề phủ nhận rằng trước khi gặp được Kiều Mịch thì cậu cũng không quá chú trọng chuyện hưởng thụ.
“Hừ, cái viện nhỏ xíu đó trước đây còn đổ nát hơn cả bây giờ nữa hả? Đúng là không cả bằng ổ chó.”
Khương Cố Bình chen vào một câu cay nghiệt, cái viện nhỏ đó của Mạnh Tĩnh Nguyên đúng phải bị cưỡng chế di dời, anh vốn đã khinh thường từ lâu, đổi lại là anh, anh tuyệt đối sẽ không để Kiều Mịch phải chịu khổ trong hoàn cảnh ác liệt như thế.
“Cũng đúng.”
Kiều Mịch gật đầu đồng ý.
Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt lại thầm nghiến răng, cậu bực bội vì lời nói châm chích của Khương Cố Bình, nhưng sự đồng tình của Kiều Mịch lại khiến cậu cực kì chán nản.
“Kiều Mịch!”
“Ừ?”
Kiều Mịch thấy Mạnh Tĩnh Nguyên tức đến độ sắp méo cả mũi thì cực độ hoang mang:
“Sao thế?”
“Nhà em giống ổ chó sao?”
“Trước kia thì phải.”
“Bắt anh ở trong đó là cực kì không mong muốn?!”
Sắc mặt Mạnh Tĩnh càng lúc càng sầm xuống.
Khương Cố Bình tỏ ra có chút hả hê:
“Hừ, dựa vào cái ổ đó của cậu thì con chó mực này cũng chẳng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042756/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.