Mắt thấy tình cảnh quí bí như thế, Kiều Mịch biết rõ người duy nhất cần được cứu giúp chính là đứa bé chỉ biết khóc oa oa kia, mắt thấy lưỡi dao sắc bén lúc nào cũng có thể rơi xuống đoạt đi tính mạng yếu ớt, Kiều Mịch tuy không hiểu việc này có liên quan gì đến mình nhưng vẫn quyết định cố gắng một lần.
Hai người kia dường như đã hoàn toàn đặt hết tâm thần lên việc kia nên vốn không hề chú ý đến Kiều Mịch đột ngột xuất hiện bên bệ đá, cho đến khi bóng dáng của anh phóng đến giữa đàn tế, người mặc áo đỏ khom xuống, tốc độ hát tụng cũng nhanh hơn, người áo trắng bỗng nhiên ngước mắt nhìn chăm chú vào bóng người vọt sang bên này, con mắt màu bạc lấp lánh dường như có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào người lao đến.
Khi một âm cuối của người mặc áo đỏ ngân lên cao vút, ống tay áo đỏ buông lơi, chủy thủ trong tay người áo trắng đâm xuống, Kiều Mịch vốn muốn ôm đứa bé đi thì lúc này đã không kịp nữa, liền dùng hết sức lực nhảy về phía trước, hai tay nắm chặt lại.
Lưỡi dao sắc bén ánh lên tia sáng nhàn nhạt trong bóng đêm đâm mạnh xuống cắt rách da thịt, đầu nhọn đâm thẳng vào ***g ngực nhỏ bé yếu ớt của đứa trẻ, nhưng đoạn còn lại bị nắm chặt trong hai bàn tay gầy gò đầy xương tái nhợt không cho chủy thủ tiến thêm nửa phân. Máu tươi tuôn ra giữa những ngón tay, mùi máu tươi nồng nặc khiến Kiều Mịch hơi chau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042712/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.