Chương trước
Chương sau
Liên tục rơi xuống trong một khoảng thời gian ngắn, bóng đen dày đặc vây quanh bốn phía như thể đưa tay ra cũng không nhìn rõ được năm ngón nhưng vẫn có thể nhìn thấy bạn mình cùng rơi xuống. Từ thất kinh rồi nghẹn ngào hô lên lúc đầu đến sau đó cổ họng khô rát, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ba người thay đổi thành tư thế thoải mái rồi tỉnh táo bàn luận trong lúc rơi xuống.

“Không thấy Lưu Mẫn đâu.”

Khương Cố Bình tỏ ra hơi lo lắng:

“Không phải là bị mấy con quỉ đó bắt đi gặm rồi chứ?”

Tạ Duệ Đường cân nhắc một lát rồi lập tức phủ định lại phỏng đoán của Khương Cố Bình:

“Không, theo như tình hình vừa rồi thì người gặp nguy hiểm sẽ là chúng ta, cậu nói thử xem?”

Kiều Mịch đang cúi đầu ngẩn người nhìn thẳng xuống vực sâu tối đen như mực không thấy đáy, nghe thấy câu hỏi xác định mục tiêu của Tạ Duệ Đường liền ngửa mặt lên nhìn họ đầy chờ mong:

“Chưa chắc đã không biết trước.”

“Hử?”

“Chúng ta đã dừng lại.”

Hai người kia nhìn quanh, lúc này mới phát hiện mình đã dừng rơi xuống từ lúc nào, tuy dưới chân vẫn là khoảng không trống rỗng không thấy đáy. Ba người nhìn nhau, không biết đây là do thứ kia quậy phá hay chỉ là một giấc mơ?

Đang hoài nghi thì dưới chân chợt hẫng một cái, lực hấp dẫn của tâm trái đất khiến ba người lúc nãy còn lơ lửng trên không ngã thành một đống, bọn họ vội vàng đỡ nhau dậy ổn định thân thể rồi không kìm được quan sát cảnh vật bốn phía đột nhiên sáng bừng lên. Mắt Kiều Mịch và Khương Cố Bình đều lộ vẻ mờ mịt, chỉ có Tạ Duệ Đường là hoang mang, hoài nghi rồi đến không dám tin, mặt đột nhiên biến sắc nhanh chóng chạy về phía bãi cát ở đằng kia.

Hai người cùng rơi xuống giật mình rồi lập tức đuổi theo, dù sao Tạ Duệ Đường cũng có thể chất của người làm cảnh sát, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai bên từ từ kéo giãn ra. Hạt cát dưới chân điên cuồng chuyển động hút hết tiếng động lúc chạy, mùi nước biển mặn cùng gió lạnh thấu xương tràn vào trong khoang mũi, từng đóa bọt biển biến mất trên dải cát trắng, Tạ Duệ Đường dường như đã hòa vào trong thế giới được xây dựng bởi hai màu đen trắng này, chỉ có ánh sáng lóe lên từ nước biển lăn tăn là có thể miễn cưỡng vẽ ra bóng lưng cường tráng khỏe mạnh của anh ta.

Không hiểu vì sao mà Khương Cố Bình và Kiều Mịch đều thầm cảm thấy Tạ Duệ Đường đang dốc hết toàn bộ sức lực, thậm chí chấp nhận thí cả tính mạng mình vì một nhân tố bí ẩn nào đó.

“Nhìn kìa! Đằng đó.”

Khương Cố Bình bất chợt đưa tay chỉ về một chỗ gần mặt biển:

“Đáng chết, cũng không biết đó là thứ gì, này! Đừng đi qua!”

Kiều Mịch chạy nhanh qua, mắt kính đã sớm rơi xuống đầu mũi, lúc này hai tay đều đưa lên giữ lấy nó, nhìn theo hướng được chỉ thì mơ hồ trông thấy có mấy bóng người không biết đang làm gì trong biển.

Một giây trước bọn họ còn đang ở trong núi sâu mà hiện lại ở trên bờ biển, mọi chuyện đang phát triển cực đoan theo hướng không bình thường, vốn không nên hành động tùy tiện, nhưng Tạ Duệ Đường dường như đã ném hết sự tỉnh táo ngày trước ra sau đầu giờ đang vác súng chạy vào trong sóng biển lớn tiếng gào thét với mấy bóng người trong biển, một giây sau tiếng súng dữ tợn xé tan màn đêm yên tĩnh này. Một tiếng, hai tiếng… Cho đến khi súng lục không còn phát ra tiếng nữa, những bóng người trong biển đã ngã hết xuống mà Tạ Duệ Đường vẫn không dừng chân, anh ta chạy tới lay vật thể trong nước.

Khương Cố Bình và Kiều Mịch coi như bị biến cố này dọa sợ, bọn họ không hiểu vì sao Tạ Duệ Đường lại nổ súng giết người.

“Anh ta điên à?”

Khương Cố Bình rất hoài nghi liệu Tạ Duệ Đường này có phải do mấy con quỉ quái kia biến thành không.

“Có lẽ.”

Kiều Mịch lại sải chân chạy về phía Tạ Duệ Đường đang ở trong biển.

“Này! Cẩn thận.”

Mắt thấy người trong lòng lại hành động, Khương Cố Bình cũng không bận tâm nhiều nữa mà đành phải liều mình đi theo người kia.

Tạ Duệ Đường vớt vài người dưới biển lên kéo lên bờ cát, có Kiều Mịch giúp đỡ một tay nhưng anh ta thậm chí còn không rảnh để nói cảm ơn, sau khi giao một người trong tay cho Khương Cố Bình thì lại chạy xuống vớt những người khác. Ba thanh niên cật lực một hồi thì kéo được bảy tám người lên bờ cát, có nam có nữ, có già có trẻ, gương mặt có vài phần tương tự, có vẻ như là người một nhà.

Tạ Duệ Đường không nói một lời bắt đầu hô hấp nhân tạo cho những người này, người chuyên nghiệp như Khương Cố Bình đương nhiên là thấy việc nghĩa không thể né tránh, cũng cắm đầu vào bắt đầu cứu giúp, mà Kiều Mịch không hề cử động mà chỉ sững sờ nhìn những ‘người’ ướt sũng đang vây quanh nhìn bọn họ. Sau khi kiểm tra so sánh thì anh vỗ vai Khương Cố Bình, chỉ vào một thiếu niên trong đó:

“Cứu cậu ta đi, chắc cậu ta vẫn chưa chết.”

Đám ‘người’ vẻ mặt bi thương bỗng ngẩng mặt lên, mắt mở to sững sờ ngẩn ngơ nhìn Kiều Mịch, lọn tóc ướt sũng che khuất gương mặt tái nhợt, giọt nước rơi xuống tách tách nhưng lại không hề để lại chút vệt ẩm trên mặt cát.

Hai bóng người đang bận rộn lập tức cứng đờ, lúc này Khương Cố Bình vội chạy đến cố gắng cứu thiếu niên, Tạ Duệ Đường vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định cứu những người khác. Cũng may là một lát sau thiếu niên đã ho nước phổi trong biển ra, hô hấp hồi phục nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đám ‘người’ nhìn thẳng Kiều Mịch bỗng nghiêng mặt qua, sau khi xác nhận thiếu niên thật sự sống lại thì lập tức vây quanh thiếu niên khóc tu tu.

“Ha, cậu ta sống rồi.”

Khương Cố Bình xoay người đi xuyên qua một ‘người’ trong đám kia, rùng mình một cái lại tưởng vì quần áo mình mặc bị ướt sũng nên mới lạnh đến thế, không có gì đáng lo cả nên vội đến xem những người khác, chỉ là vừa nhìn một người thì đôi mày lập tức nhíu lại, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu:

“Không được rồi.”

Ngẩng đầu vẫn thấy Tạ Duệ Đường kiên nhẫn cấp cứu như cũ, Khương Cố Bình vỗ nhẹ lên lưng anh ta khuyên nhủ:

“Dừng tay đi, thật sự không được.”

Tạ Duệ Đường gạt tay Khương Cố Bình ra, cố chấp lặp lại động tác theo quán tính cho dù cô bé nằm dưới đất đã lạnh lẽo vẫn không chịu hồi phục hô hấp như cũ.

“Anh làm cái gì thế?! Điên à?!”

Khương Cố Bình nhào đến kéo ra:

“Đừng phí sức nữa, có người còn sống, chúng ta nghĩ cách rời khỏi nơi này thì còn có thể cố gắng cứu được một người.”

Hai mắt Tạ Duệ Đường đỏ bừng gầm nhẹ một tiếng, vung nắm đấm đánh lên mặt Khương Cố Bình, sau đó lại phủ phục xuống tiếp tục cấp cứu.

“Cái đồ điên này!”

Khương Cố Bình ôm gò má bị đánh đau nhức, giận không kìm được nên lại nhào đến liều mạng với Tạ Duệ Đường, hai người quấn lấy nhau đánh đấm liên hồi.

“Ai!”

Kiều Mịch thật sự không biết nên kêu hai người tràn đầy sức lực này dừng tay kiểu gì đành nhìn bọn họ lăn lộn tứ tung trên mặt cát, mỗi người vung một đấm như hai con chó điên cắn nhau. Anh thấy Tạ Duệ Đường đã bị đánh thảm rồi, rõ ràng không phải thân thủ của Khương Cố Bình tốt hơn mà là Tạ Duệ Đường ra sức đòi đánh thì Kiều Mịch càng thấy khó hiểu, nhưng mà chưa kịp tìm hiểu sâu hơn thì cảnh tượng bốn phía lại thay đổi – vẫn là buổi tối, bọn họ đã rời khỏi bãi cát mà đi vào một con đường núi rộng rãi vắng vẻ.

Trong lúc hỗn loạn, hai người kia cũng không phát hiện bãi cát dưới người đã sớm đổi thành mặt đường, tiếng sóng biến mất, gió biển ẩm ướt mằn mặn cũng biến thành gió núi tươi mát. Kiều Mịch nghiêng tai lắng nghe thì phân biệt được có một vài tiếng động đang rõ dần, hình như là… Tiếng động cơ đang gầm rú? Sau khi giật mình thì Kiều Mịch lập tức chạy về phía hai người đang nằm giữa đường đánh nhau, chẳng bận tâm đến việc có thể bị ăn đấm mà lôi kéo người cảnh báo:

“Manh tránh đường, xe sắp đến!”

Khương Cố Bình và Tạ Duệ Đường vẫn cố gắng vật lộn, cho đến lúc Kiều Mịch lặp đi lặp lại nhiều lần thì bọn họ bất chợt dừng lại, ngạc nhiên kinh sợ đến ngây ra một hồi giống như không thể nào tiêu hóa nổi tình hình mà Kiều Mịch đang cố gắng nói rõ cho bọn họ.

“Xe!”

Kiều Mịch gấp gáp nhìn qua, quả nhiên chỗ rẽ cuối cùng đã xuất hiện ánh đèn xe, hai luồng sáng cực mạnh ập về phía bọn họ giống như bão táp cuồng phong. Kiều Mịch túm hai người nằm dưới đường cố gắng lăn sang vệ đường, hi vọng rằng có thể tránh được một kiếp, lần này Khương Cố Bình và Tạ Duệ Đường đều kịp phản ứng, nhưng đối phương xông đến quá hung mãnh nên bọn họ chỉ kịp đứng dậy bảo vệ Kiều Mịch lăn sang bên cạnh, trong lòng thực ra lại nghĩ kĩ thuật của người lái xe thật cao, có thể tránh né được ba chướng ngại vật đang sống sờ sờ là họ.

Ngọn đèn chiếu thẳng vào mắt, lốp xe ma sát với mặt đất mang theo tiếng vang bén nhọn, thân xe liên tục cọ xát cùng tiếng bấm phanh điên loạn thật lâu sau mới bình ổn lại được.

Ba người sững sờ nhìn vệt đen trên mặt đất chỉ cách bọn họ vẻn vẹn vài chục cm, tầm mắt từ từ chuyển đến chiếc xe thể thao màu đỏ như ngọn lửa ở đằng xa, mảnh kính văng đầy đất giống như ánh sao lấp lánh.

Một lúc sau ba người vẫn không hề cử động, bất kể là cảnh sát chính nghĩa hay bác sĩ cứu người, Kiều Mịch đánh giá bọn họ, khi thấy rõ vẻ mặt của họ rồi thì anh không khỏi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: Mới vừa rồi thì cảnh sát Tạ không bình thường, giờ đến bác sĩ Khương cũng không biết là bị làm sao, vẻ mặt trắng bệch, dáng vẻ kì lạ.

Kiều Mịch chỉ mải quan sát, không nhìn thấy dù chỉ một nửa mảnh hồn nên anh chắc chắn là người trong xe còn sống.

“Cứu người.”

Nói xong Kiều Mịch kéo hai người đi đến chỗ chiếc xe thể thao, anh thăm dò một chút thì thấy trong xe có một nam một nữ đã mất ý thức, đầu rũ xuống tựa trên túi khí an toàn bắn ra, vì va chạm quá mạnh nên mùi máu tươi ngập tràn trong xe, mùi xăng gay mũi cũng rất đặc. Kiều Mịch kéo kéo cửa xe thì mắc kẹt, anh lập tức đẩy cu li số một lên:

“Mở cửa.”

Tạ Duệ Đường bị đánh đã tỉnh táo lại, cuối cùng không nói gì mà nắm lấy cửa xe vặn mạnh hai cái, cửa xe ‘cạch’ một tiếng mở ra, anh ta và Kiều Mịch cẩn thận đẩy người nam mặt mũi đầy máu ngồi trên ghế lái ra ngoài, cô gái ngồi ở ghế phó lái lại không may mắn như thế, đùi phải bị thân xe biến dạng cắt ngang, xe đã bắt đầu bén lửa, bọn họ chật vật đẩy cô gái bị gãy chân ra ngoài, buộc chặt vết thương cầm máu, muốn gọi điện thoại cầu cứu nhưng ở cái nơi quỉ quái này lại không thể làm được gì.

“Bác sĩ Khương, anh đến xem cho cô ta này.”

Kiều Mịch quay đầu nhìn thanh niên được đưa ra thì thấy Khương Cố Bình cũng không tiến hành cấp cứu cho người nằm trên mặt đất mà lại tìm chiếc điện thoại còn nguyên vẹn trên người thanh niên kia ra, bấm một dãy số rồi dùng tiếng Anh lưu loát thông báo một loạt tình hình và địa điểm.

Khương Cố Bình nói chuyện điện thoại xong thì chán nản quì xuống, hai tay túm chặt tóc chống trán ngồi sụp xuống đất thấp giọng nức nở, toàn thân cũng run lên.

Tạ Duệ Đường tỉnh ngộ, chỉ vào thanh niên mặt đầm đìa máu, không chắc chắn lắm ướm hỏi:

“Cậu? Đây là cậu?”

“Hở? Ý anh là…”

Kiều Mịch cẩn thận nhìn kĩ thanh niên nằm dưới đất đã mất ý thức, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc trẻ tuổi hơn một chút, đúng thật là Khương Cố Bình.

Người co mình nằm dưới đất cũng không trả lời, nhưng tiếng khóc thê thảm bị đè thấp chính là một câu khẳng định.

Tạ Duệ Đường thất thần thì thào:

“Đây đều là những chuyện đáng sợ nhất mà chúng ta từng trải qua. Vừa rồi là tôi… Giờ là cậu ta… Gặp phải…”

“Tôi.”

Kiều Mịch cố gắng nhớ lại xem trong sinh mệnh hơn hai mươi năm của mình đã từng trải qua chuyện gì đáng sợ nhất, cuối cùng từ bỏ mà mỉm cười:

“Vậy thì không cần lo lắng, ngoại trừ bị bệnh đến gần chết ra thì tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện gì đặc biệt đáng sợ.”

Tạ Duệ Đường không thể thoải mái được như Kiều Mịch, anh ta cho rằng hôm nay bất kể là ai khiến bọn họ trải qua kinh nghiệm đau khổ một lần nữa thì tin rằng Kiều Mịch tuyệt đối không thể vượt qua thử thách đơn giản như thế. Anh ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nên ngồi xuống dựa vào thanh chắn ven đường, hai mắt thất thần nhìn xác chiếc xe bị ngọn lửa dữ dội cắn nuốt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người nhà bị chết chìm cùng hình ảnh những gương mặt tươi cười vui vẻ hiện rõ lúm đồng tiền của họ, thứ đó như muốn cắt đứt dây thần kinh giờ phút này đã rất yếu ớt của anh ta, chỉ trong khoảnh khắc như vậy mà anh ta dường như đã già đi hai mươi tuổi.

Khương Cố Bình nghiêng người sững sờ nhìn chiếc xe thể thao bị thiêu đốt, ánh lửa soi tỏ hai mắt trống rỗng vô thần của anh ta, miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, cẩn thận lắng nghe thì hình như là đang lặp lại không ngừng một câu – Tôi không tin, tôi không tin… Không tin…

Kiều Mịch nhìn bọn họ nhưng không nói ra nổi lời an ủi, chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm sâu thẳm đen như mực dường như muốn nuốt chửng tất cả. Bỗng dưng, mặt trăng đỏ rực yêu dị xuất hiện giữa sắc đen, ngoài nó ra còn có ánh sao giăng đầy trời. Kiều Mịch nhanh chóng chuyển tầm mắt xuống, ngọn lửa không hề đến từ chiếc xe hơi đang cháy mà là từ chậu than đang cháy rực ở bốn góc chiếu sáng cả bệ đá được tô điểm bằng những hoa văn phức tạp. Có lẽ nếu tính ở vị trí ban đầu thì Khương Cố Bình và Tạ Duệ Đường đều đứng dưới đài cao, chỉ có anh đứng ở bậc thang cuối cùng thông đến bệ đá, có thể thu hết cảnh sắc vào trong tầm mắt.

Phía sau bệ đá là một người đàn ông đeo mặt nạ bằng gỗ rất đáng sợ mặc một thân áo cổ đẹp đẽ màu đỏ đang đối diện với ánh trăng ngâm lên một khúc nhạc kì lạ, người đàn ông tóc trắng ngồi giữa bệ đá nâng cao một thanh chủy thủ trong hai tay, lưỡi đao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lùng, anh chăm chú nhìn vào đứa trẻ mới sinh đang oa oa khóc nỉ non thì ánh mắt tràn đầy thương xót cùng bất đắc dĩ.

Kiều Mịch đẩy kính mắt, nghĩ: Đây là chuyện gì về sau? Có chuyện của mình à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.