Chương trước
Chương sau
Đế Quốc Kim Ngọc.
Thành đông.
Tường thành phía trong.
Điện linh bàn.
Trọng Sinh xuất hiện, anh ta không ai khác chính là Bắc Thành Hộ Pháp.
Người đứng đầu trong tứ đại hộ pháp lừng danh của Kim Ngọc.
Đã từng là vậy.
Trước mặt anh ta là hai con người đang say ngủ, Thiên Bảo cùng Tiểu Tuyết.
Nét mặt tò mò nhìn hai người này, đoạn anh ta ra lệnh cho thị vệ rút lui.
Trong đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn lại ba người, Trọng Sinh cùng hai người đã đưa Thiên Bảo về đây.
“Ngọc Mai, chuyện này là sao?”
Anh ta hỏi cô gái đang đứng đối diện.
Cô ta không chưa kịp trả lời thì thanh niên còn lại đã chen vào.
“Chủ soái, chuyện này không liên quan đến nàng ta. Tất cả quyết định đều là do ta mà ra.”
Anh ta lên tiếng.
Trọng Sinh nhìn hai người đang say ngủ, rồi nhìn thanh kiếm tuyệt đẹp cạnh bên.
Sau đó hướng ánh mắg nhìn thanh niên vừa chen lời khẽ hỏi.
“Ta không hiểu, chẳng phải ta cử ngươi đi để tìm sự trợ giúp, sao lại trở về với hai người thế này.?”
“Hai người này, chính là sự trợ giúp hoàn hảo.”
Thanh niên này tự tin lên tiếng.
Trọng sinh tò mò.
“Trọng Bảo, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chủ soái bình tĩnh, hãy ngồi xuống để ta từ từ giải thích.”
Anh ta mỉm cười nhìn Ngọc Mai.

Ngoài rìa rừng Bão Tố.
Thế Vinh đứng trên đài cao, nhìn ngắm cục diện phía trước.
Ánh mắt anh ta có thoáng chút gì đó suy tư.
Từ lúc rời khỏi Bạch Vân sơn.
Anh ta chưa từng nguôi nhớ về người con gái ấy, người con gái khiến anh ta động lòng.
Khẽ thở dài, nghĩ về những chuyện đã qua.
Anh ta cười.
Đêm tối thanh vắng.
Từ trong lều, Minh Nhất cùng Hải Hoàng tiến ra.
Hướng đến chỗ Thế Vinh đang hóng gió.
Nhìn thấy họ, thế vinh im lặng, chỉ gật đầu chào hỏi.
Lần hợp tác này chỉ là bắt buộc, thực tâm anh ta không hề muốn chút nào.
“Đêm khuya, sao lại đứng đó một mình?.”
Minh nhất lên tiếng xóa tan bầu không khí yên tĩnh.
Hải hoàng thấy vậy cũng cất lời.
“Chi bằng chúng ta cùng nhau hàn huyên. Cũng rất lâu rồi ba chúng ta chưa từng thực sự ngồi uống với nhau.”
Thế vinh vẫn im lặng.
Gió trời lặng lẽ trôi.
Đại quân cũng đã được phân chia khu vực thích hợp.
Giờ này, tiếng động phát ra duy nhất chỉ là những tiếng tí tách của củi lửa.
Thấy thanh niên này vẫn cứ như thế, vẫn cứ nhìn về khu rừng một cách vô thức.
Minh Nhất chỉ biết bật cười rồi ngồi xuống một cái bàn.
Hải Hoàng quay vào trong lều, nhanh chóng bê ra một vò rượu thơm.
Anh ta ngồi xuống, cạnh bên Minh Nhất.
Đặt lên trên bàn ba cái bát rồi thản nhiên rót rượu vào ấy.
Mùi rượu thoang thoảng trong gió, ngây ngất lòng người.
Rượu này hẳn phải được chưng cất lâu năm.
Đêm nay, quân lính khắp doanh trại cũng đã mệt mỏi sau nhiều ngày dài hành quân.
Thế nên không gian càng trở nên yên tĩnh khi họ nghỉ ngơi.
Chỉ có vài vị trí bắt buộc mới cố gắng thức.
Còn lại tất cả đều thả người thư giản.
Hải hoàng cầm bát rượu lên, ngửi nó.
Hít hà thật nhiều.
Anh ta nhìn bát rượu, cười tự nhiên.
Trông chẳng giống một hộ pháp gì cả.
Dường như có chút động lòng.
Thế vinh quay lại, nhìn hai thanh niên này.
Nghĩ ngợi gì đó, bấc giác lắc đầu nhẹ.
Rồi từ từ tiến đến bên bàn.
Ngồi xuống.
Thế vinh nhìn hai người này rồi cầm bát rượu lên.
Minh nhất thấy vậy gật gù cười lớn thỏa mãn.
Cả ba không ai nói ai, cùng lúc cạn chén.
Họ uống ực lấy một hơi, bát rượu cạn trơ.
Đặt bát rượu xuống.
Hải hoàng tiếp tục rót.
Có lẽ vị trí của anh ta là tiếp thêm rượu cho cả ba.
“Cũng đã lâu rồi kể từ lúc anh gia nhập Tam Quỷ.”
Minh Nhất trầm ngâm nhìn Thế Vinh rồi nhìn Hải hoàng rót rượu cho mình.
“Chúng ta mới ngồi chung mà thưởng thức một cốc rượu, không toan tính suy tư gì cả.”
Thế vinh khẽ gật đầu.
“Lúc ấy, khi anh xuất hiện, chúng ta không ngờ rằng anh lại mạnh đến thế. Quả thật đã có lúc hai ta xem thường.”
Minh Nhất tiếp tục nói, khơi gợi chút gì đó về quá khứ xa xăm.
Thế Vinh im lặng, cầm bát rượu lên, uống một hơi.
“Sảng khoái.”
Thế vinh nói.
“Đúng. Sảng khoái.”
Hải hoàng nói và rót rượu.
“Dù ba chúng ta cùng thuộc một nhóm nhưng có vẻ chẳng hề thân thiết gì mấy.”
Minh nhất lại nói.
Thế vinh suy tư.
Nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng thanh gió mát, sao trời chiếu rọi.
Bất chợt anh ta hỏi.
“Hai người… trước kia có từng biết ta không. Lúc ta chưa gia nhập ấy.?”
Hải hoàng tò mò nhìn minh nhất.
Cả hai lắc đầu.
“Trước khi anh gia nhập, hai ta chưa từng nhìn thấy anh”
Minh Nhất trả lời.
“Lần đầu khi anh gia nhập, chính nhất đẳng là người đã trực tiếp cấc nhắc. Ta cứ tưởng anh có mối quan hệ gì đó với ngài nên mới được gia nhập. Chứ trước kia anh là người như thế nào. Quả thật ta không biết.”
Hải Hoàng lên tiếng.
Thế vinh thở dài, có chút thất vọng.
Thế nhưng cũng không nghĩ nhiều về điều ấy.
“Thôi không nhắc nữa. Đêm nay ba chúng ta cứ uống thoả thích. Bỏ qua mọi khúc mắc thù hằn. Chỉ đơn giản là uống. Uống cho quên sự đời… uống cho ngày mai.”
Thế Vinh cầm bát rượu đứng lên.
“Nói hay lắm.”
Hải Hoàng thấy thế đứng dậy.
Minh Nhất nhìn cả hai, lẽ nào không hưởng ứng.
Vì thế anh ta cũng đứng dậy.
Cả ba người cạn chén.
“Uống vì ngày mai.”

Điện Linh Bàn.
Ba con người, ngồi nhìn nhau.
“Ngươi giải thích đi.”
Trọng Bảo nhìn Ngọc Mai rồi lên tiếng.
“Dự định của đệ khi đến tháp Ánh Sáng là nhờ sự giúp sức của vài trưởng lão trong Tử Bang.”
“Trước đó tử bang đã từ chối rồi. Ngươi vẫn còn có ý định đó ư?”
Trọng Sinh tò mò hỏi rõ.
“Thực ra thì đệ có quen biết với một trưởng lão có uy tín trong bang. Dự tính sẽ đến để gặp gỡ. Nhưng không ngờ khi trú chân tại nhà trọ tầm bảo hội. Đệ cùng tiểu Mai đã nghe được một chuyện khá thú vị.”
Trọng Bảo phân trần.
“Chuyện gì?”
Trọng Sinh hỏi khẽ.
“Nam nhân đang bất tỉnh kia chính là người đã giết con trai của thành chủ tầm bảo hội. Hữu Minh.”
Trọng sinh thoáng kinh ngạc, nhìn về phía hai người đang nằm kia.
Dù ngạc nhiên ra mặt thế nhưng anh ta cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh.
“Thì sao?. Trước giờ chúng ta cũng chẳng qua lại với giới tầm bảo. Cũng như tầm bảo hội.”
Trọng Sinh đứng dậy.
“Ấy ấy, đệ còn chưa nói hết mà.”
Trọng Bảo vội giải thích.
“Nếu như chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch với giới tầm bảo thì có lẽ sẽ giúp được Thành Đông đấy.”
“Giao dịch?”
Trọng Sinh tò mò.
“Chủ soái cũng đã biết tầm bảo hội là bang hội lớn nhất thế gian. Thành viên trong bang thì đã vượt ngưỡng con số của một tiểu quốc. Nếu như ta thực hiện giao dịch với thành chủ của họ. Đổi lấy thanh niên này với việc có một sự bảo đảm.”
“Bảo đảm. Bảo đảm gì?”
“Tầm bảo hội cử quân tiếp viện khi Nhất Đẳng tấn công. Đến lúc đó dù là Nhất Đẳng dẫn đầu chinh chiến thì cũng phải e dè”
Trọng Bảo tự tin đưa ra đề xuất.
Trọng Sinh ngồi xuống, một tay chống cằm suy nghĩ.
“Đệ quá xem thường thành chủ tầm bảo hội rồi nhỉ?. Và càng xem thường Nhất Đẳng hơn.”
“Đệ không xem thường. Nhưng khi có kẻ thù đã giết con mình trong tay thì anh nghĩ thành chủ sẽ quyết định ra sao.?”
“Cái này ta cũng không chắc. Nhưng nếu chỉ vì một con người mà gây chiến với một quốc gia. Là ta, ta cũng không đồng ý vụ giao dịch này.”
“Nhưng nếu chúng ta không thử thì làm sao biết được. Lỡ đâu có thể cứu thành thì sao?.”
“Nếu cho là ta đồng ý việc này thì liệu có kịp.”
Trọng Sinh khẽ cười.
“Sao không kịp?”
Trọng Bảo ngây người giây lát. Rồi hỏi lại.
“Đệ có biết thành chủ ở đâu không?.”
Trọng Bảo lắc đầu.
“Với lại hiện tại, đại binh của nhất đẳng đã đóng quân cách chúng ta vài chục dặm. Đệ nghĩ sẽ kịp ư.?”
“Sao?”
Trọng Bảo hoảng hốt.
“Họ hành quân nhanh thế ư.?”
Trọng Sinh gật đầu.
“Đệ đã rời thành một thời gian nên không biết là phải. Điều này ta không trách đệ.”
“Thế giờ phải làm sao?”
Trọng Bảo lo lắng hỏi.
Nhìn Ngọc Mai.
Từ nãy giờ nàng ta vẫn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
“Ta nghĩ có lẽ sẽ quy hàng.”
Trọng Sinh thở dài.
“Không thể được.”
Trọng Bảo đập bàn đứng dậy.
“Anh không từng nghĩ rằng nếu quy hàng và dâng Thành Đông cho hắn ta thì Linh Bàn sẽ bị sử dụng ư?”
Trọng Sinh thở dài.
“Dù gì thì nhất đẳng cũng là vua của Kim Ngọc.”
“Anh đã quên rồi ư?”
Trọng Bảo quát.
Ngọc Mai đứng dậy định can ngăn thì anh ta giơ tay ra hiệu không cần.
Trọng Sinh im lặng.
“Nhất Đẳng là kẻ tàn độc, soán ngôi của dòng tộc chúng ta. Diệt trừ không biết bao nhiêu người trong tộc, đẩy hoàng tộc đến bước đường diệt vong. Khiến chúng ta phải ở tại đây. Anh không quên đấy chứ. Hay là anh đã quên chỉ vì cái hư danh Bắc Thành mà hắn ta ban cho anh.”
“Ta không quên, nhưng còn nhưng người dân vô tội, họ phải làm sao.”
Trọng Sinh cứng tiếng.
“Anh thử nghĩ xem. Chỉ cần anh lên tiếng. Sẽ không một ai trong thành này im lặng cả. Mọi người đều đồng lòng. Anh hãy bỏ suy nghĩ ấy đi.”
“Ta…”
Trọng Sinh trầm ngầm, nhìn Ngọc Mai rồi nhìn Trọng Bảo.
Một khắc sau, anh ta khẽ thốt.
“Thôi được. Đánh thì đánh. Đánh một trận cho sảng khoái nào.”
Hai người kia gật đầu.
“Vậy hai người này giờ tính sao?.”
Ngọc Mai lúc này mới lên tiếng.
“Trước mắt làm họ tỉnh dậy rồi tạm thời giam tại phòng khách.”
Trọng Sinh nói.
Cả hai gật đầu với quyết định này.
Trọng Sinh cười rồi bước ra ngoài, hướng ánh mắt về phía khu rừng đang có những quầng sáng.
Nơi ấy.
Một doanh trại khổng lồ đang hiện hữu.
“Nếu khai chiến, lẽ nào ta phải dùng sức mạnh ấy.”
Anh ta thì thầm, chỉ mình anh ta nghe.

Đêm tối, ánh trăng sáng vằng vặc.
Soi sáng khắp chân trời góc bể.
Tại tường thành thứ hai.
Cách tòa Bạch Tháp khá xa.
Tấn Lộc ngồi đó, bên trong một quán hàng rong nhỏ, hướng ánh mắt về tòa tháp màu trắng sừng sững.
Ánh trằn chiếu rọi trong đêm khiến tòa tháp đẹp đến lạ kỳ.
Nhâm nhi cốc trà nóng.
Anh ta thưởng thức những món ăn bình dị tại nơi này.
Trong lúc ấy cũng không quên nghe ngóng tình hình của những thực khách khác.
“Lần này không biết cuộc chiến sẽ khốc liệt như thế nào.”
Một người lên tiếng.
“Ôi dào. Lẽ nào lại không khốc liệt. Hơn hai mươi nghìn người. Chỉ sợ lần này thực sự là một vụ thảm sát mà thôi.”
Lại người khác. Họ bàn tán sôi nổi về chủ đề nóng hổi trong mấy ngày này.
“Nghe đâu Bắc Thành âm mưu tạo phản, thẳng tay tàn sát những thôn làng xung quanh. Quả thật không thể ngờ.”
Một người thở dài.
Vì những câu chuyện như thế này nên quán xá nhỏ bé dần đông khách hơn.
“Có lẽ họ đã đến đường cùng, dù gì thì họ cũng là dòng dõi hoàng tộc. Chỉ vì Nhất Đẳng…”
“Xùy xùy… đừng nói, kẻo tai vách mạch rừng. Chết người đấy.”
Họ xúm lại bàn tán xôn sao.
Tấn Lộc ngồi kế bên nghe rồi bật cười thích thú.
Lần này huy động quân chủ lực khá nhiều nên trong toà Bạch Tháo hiện giờ chỉ còn vài kẻ dùng pháp cùng vài nhà hiền triết.
Nếu như đột nhập thì quá đơn giản.
“Tại sao ta lại không thử một lần.?”
Tấn lộc mỉm cười gật gù với suy nghĩ ấy.
Anh ta đang có mưu tính gì đó.
Dân cư ở khu vực tường thành thứ hai khá vui tính và lương thiện.
Đó là điều Tấn Lộc nhận xét.
Thế nhưng đó chỉ là nhận định của anh ta. Không có cơ sở chắc chắn nào cho thấy dân cư nơi này hiền hòa.
Còn tại thường thành thứ nhất thì khác.
Khu vực ấy là của tầng lớp thượng lưu, quyền cao chức trọng.
Quả thật khó mà không nghĩ đến việc cảnh có sự bốc lột nô lệ.
Nhất là vào thời đại loạn lạc như thế này, mạng sống con người xem như cỏ rác.
Tấn lộc lại cười, rồi đứng dậy.
Tính tiền và hướng về tòa thành thứ nhất mà tiến.
“Nào. Hãy xem xem bên trong tòa tháp có gì nào.”
Anh ta vươn vai thư giản gân cốt.
Ngước mặt lên trời hít thở không khí trong lành.
“Linh Bàn. Hà hà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.