Cánh Đồng Trung Lập.
Cách rừng Bão Tố, bốn mươi dặm.
Một khu vực rộng lớn của cánh đồng khói tỏa nghi ngút, trại gác khắp nơi.
Đây là nơi đóng quân của hai mươi nghìn người.
Đứng trên đài cao, hướng tầm mắt về phía xa đằng sau khu rừng.
Hai trong số Tam Quỷ đã có mặt tại đây.
Cuộc tiến công lần này, trọng trách được giao hoàn toàn lên vai Tam Quỷ cùng Tây Lĩnh Hộ Pháp.
Nhất Đẳng Nhân Gian mà cả hai tôn kính hiện tại đang đi đâu đó, không ai biết được.
Mọi quyết định đều giao cho họ.
Đợi khi nào đại quân của Ngọc Linh tiến công thì họ sẽ bắt đầu xuất phát.
Minh Nhất nhìn đám quân đang dàn binh bên dưới đài.
“Cuộc chiến này liệu có nghĩa hay không?.”
Hải Hoàng mỉm cười.
“Suy nghĩ của Nhất Đẳng, chúng ta không hiểu được đâu.”
“Nói mới nhớ, ngài đột ngột giao cho chúng ta toàn quyền hành quân rồi biến mất. Quả thật không thể hiểu nổi.”
Minh Nhất trầm ngâm.
“Việc công thành lần này chúng ta phải hoàn thành thật tốt. Có thế chúng ta mới xứng đáng với vị trí mà ngài giao phó”
Hải Hoàng tiến đến gần lan can đài canh. Nhìn xuống dưới.
“Việc công thành ta không lo. Chỉ là lần này toàn bộ nhân lực rời Bạch Tháp khiến nó trở thành một nơi dễ xâm phạm. Ta lo các thế lực khác sẽ tấn công. Đến lúc đó e rằng chúng ra quay về đã quá muộn.”
“Hừm. Việc này ngài đã có đối sách.”
Hải Hoàng cười. Nhìn quân lính bày binh tập trận.
“Thật ư?.”
Minh Nhất hỏi khẽ.
“Ừ. Hôm trước ta nghe ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739340/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.