Sáng.
Hơi ấm nhẹ lan tỏa, tuy vậy cái lạnh vẫn lất át nơi đây.
Thở nhẹ ra một làn hơi ấm, cậu ta vươn vai thư giãn gân cốt.
Ngước mặt lên trời, ánh nắng che khuất sau đám mây dày đặc, có lẽ giờ đang là giữa trưa, không ngờ ngủ lâu như vậy, đốm lửa đã tàn tự lúc nào không hay.
Cậu ta hít một hơi. Cười nhẹ. Tiến về phía trước.
Nơi này đâu đâu cũng giống nhau, đâu đâu cũng tuyết trắng phủ đầy cành lá.
Nhìn đằng xa khói tỏa, hẳn phía trước có một thôn làng nào đó.
Bụng đói từ tối qua, cậu ta không chần chừ, đi nhanh hơn về hướng ấy.
Nhưng.
Càng tới gần cậu ta càng nhận ra thôn làng này tiêu điều đổ nát, các ngôi nhà cháy xém khắp nơi.
Vài ba xác người nằm la liệt.
Nhận thấy không khí đã ô nhiễm bởi tử thi, cậu ta nhanh chóng tiến lên phía trước.
Khung cảnh này, cảm giác này, xa xưa cậu ta đã từng trải qua.
Nhìn hiện tại, bấc giác cậu ta mủi lòng.
Thật không dám tưởng tượng trong thôn sẽ có gì.
Ánh mắt thoáng chút giận dữ, cậu ta thở dài.
Băng Ngọc là một quốc gia rộng lớn, việc một thôn làng bị đồ sát thảm thương như vậy mà không ai phát hiện, thực khiến cậu ta tò mò.
Nói đến đây cậu ta chợt à lên một tiếng.
Thảo nào nơi này xảy ra chuyện mà không ai hay biết.
Đó là vì khu vực cậu ta đang đứng thuộc một trong những vùng nghèo bậc nhất đất nước, một thôn làng nằm khuất sâu trong những cánh rừng, dù có biết thì chính phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739327/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.