“Chàng làm gì vậy?”.
Tiểu Tuyết lùi lại vài bước và nói.
“Cô là ai?”.
Thiên Bảo lên tiếng.
Tiểu Tuyết thấy anh ta hỏi vậy liền bật cười.
Sắc mặt đột ngột thay đổi.
“Định vui đùa một tí nhưng xem ra không được rồi.”
“Cô là ai?”.
“Chàng nhìn mà không nhận ra thiếp sao. Tiểu Tuyết của chàng đây…”
Nàng vừa cười vừa nói, vẻ chế nhạo hiện hữu trên khuôn mặt.
“Đừng có giỡn.”
Anh ta quát.
Sắc mặt bắt đầu nghiêm nghị, nàng ta đổi cách nói chuyện.
“Được thôi.”
Nàng nhìn anh ta rồi đưa tay phải hướng về chiếc bàn.
Làm động tác nắm một vật gì đó.
Trong nháy mắt, trong bàn tay nàng đã có được một trang giấy cùng một cây bút.
Hành động này Thiên Bảo nhìn không kịp.
“Cô nói đi. Cô là ai? Sao tôi lại ở đây.?”
Nàng cầm tờ giấy lên, nhìn vào nó, rồi đưa mắt nhìn Thiên Bảo trong sự phấn khích.
“Châu Hoàng Thiên Bảo. Hừm. Tên đẹp đó.”
Nàng lên tiếng rồi cầm cây bút định làm gì đó nhưng nghĩ lại.
Dừng hành động.
“Vẫn chưa đến lúc.”
Nàng thì thầm.
“Tên ta, có chuyện gì sao?”.
“Không có gì.”
Nàng ta cười nói.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Nàng lại giơ tay phải lên, tờ giấy cùng cây bút lập tức bay tới và nằm gọn trên mặt bàn.
“Đây là nhà ta. Và ta là Tử Thần.”
Giọng nói nghiêm nghị hẳn lên.
Trong lời nói toát ra vô vàn sự lạnh lẽo đáng sợ.
“Tử… tử thần?”.
“Đúng vậy.”
“Vậy ra tôi đã chết.”
“Vẫn chưa.”
Nàng lắc đầu.
“Sao?”.
Thiên Bảo ngạc nhiên.
“Chính xác là ngươi đang thoi thóp, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739299/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.